Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 295: Muốn tiếp tục bắt nạt cô
Cập nhật lúc: 2025-12-09 15:13:58
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Dã dung nhan ngủ đầy ủy khuất của Khương Duyệt, duỗi tay nắm lấy ngón tay chút lạnh lẽo của cô, mãi cho đến lúc , tâm mới yên xuống, cơn đau đớn trong cơ thể cũng rốt cuộc còn tra tấn nữa.
Những ngày Khương Duyệt rời , mỗi thời mỗi khắc đều chịu đựng sự tra tấn khó thể chịu đựng, trái tim dường như thiếu mất một khối, mỗi đập một cái liền sẽ đau âm ỉ, m.á.u tươi đầm đìa, đau đến hít thở thông.
Anh giây phút nào là hối hận, nỗi nhớ nhung giống như ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm cơ thể , thể giấc ngủ.
Ban ngày còn đỡ, thể dựa huấn luyện cường độ cao và công việc để tê liệt chính , khiến cơ thể đạt tới cực hạn, đại não mới thể nghĩ ngợi gì, mới khoảnh khắc chống cự nỗi nhớ nhung và thống khổ thực cốt .
đến buổi tối, chỉ cần nhắm mắt , liền sẽ nhớ tới dáng vẻ Khương Duyệt rơi lệ bỏ .
Anh hận c.h.ế.t chính , hận chính vì cái gì chịu sớm một chút buông bỏ sĩ diện cho Khương Duyệt , để bụng, để bụng quá khứ của cô, chỉ cô!
Anh sống cuộc sống như cái xác hồn hơn một tháng, rốt cuộc cũng tin tức của Khương Duyệt. Anh lòng nóng như lửa đốt, suốt đêm bôn ba ngàn dặm chỉ vì đuổi tới bên cạnh cô.
Anh nghĩ tới việc cô gái mà Bào Đại Tráng nhắc tới trong điện thoại khả năng là cô, nhưng chỉ cần 0.1% khả năng, đều thể bỏ lỡ!
May mắn , tìm cô!
"Khương Duyệt!" Cố Dã nhẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ lạnh của Khương Duyệt, trong lòng ngọt ngào đau đớn. Nhớ tới sự điên cuồng và mất khống chế đêm qua, chút hổ thẹn.
Khương Duyệt m.ô.n.g lung mở mắt , thấy là Cố Dã, miệng liền mếu máo.
"Em ngủ lâu lắm , dậy ăn chút gì !" Cố Dã Khương Duyệt bộ dáng , trong sự hổ thẹn tăng thêm phần đau lòng.
Anh ôm Khương Duyệt dậy, thấy cô nhíu mày hít hà vì đau, tức khắc tự tát một cái.
Khương Duyệt thìa cháo bí đỏ kê vàng đưa đến bên miệng, cô ăn một miếng, ngẩng đầu về phía Cố Dã. Ánh mắt cô so với càng thêm ôn nhu, giống như đang trân bảo tuyệt thế.
"Anh bôi t.h.u.ố.c mỡ cho em , còn đau ?" Cố Dã khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ của Khương Duyệt, đôi mắt thụy phượng đẽ buông xuống, ánh mắt dịu dàng.
Khương Duyệt ủy khuất mà "Vâng" một tiếng, đôi mắt khô khốc, hẳn là sưng lên . Ban đầu là đau đến , , cô cũng vì nữa.
Cô hối hận, hối hận cho Cố Dã . Tên quả thực chính là một con mãnh thú, cô vẫn còn là quả dưa non , kiếp kiếp hai đời cộng cũng chỉ mớ lý thuyết suông, kết quả chính là tàn phá thê thảm.
Trước đây ai với cô, đời thật sự cái "mô tơ chạy bằng điện hình ", giống như động cơ vĩnh cửu, mệt mỏi là gì...
"Cố Dã, em uống nước!" Giọng Khương Duyệt khàn khàn, cô tỉnh dậy liền cảm giác cơ thể khô cạn dữ dội, đại khái là quá nhiều, nước mắt cạn cả .
Cố Dã rót nước đút cho Khương Duyệt uống.
Khương Duyệt nương theo tay uống ước chừng nửa cốc nước mới nâng đôi mắt to đỏ hoe lên, hàng mi dài khẽ run, xuyên qua miệng cốc mặt mày ôn nhu của Cố Dã. Nhớ tới đêm qua dáng vẻ đau đớn mừng như điên, cơn giận đủ ôn nhu trong lòng cũng theo đó tan thành mây khói, ngược một loại cảm xúc căng đầy lấp kín.
"Đỡ hơn chút nào ?" Cố Dã thấy Khương Duyệt đang , khuôn mặt nhỏ xinh tràn ngập ủy khuất, cánh môi bĩu , làn da khi sương tái tuyết còn lưu dấu vết tàn phá, trong lòng tức khắc như thứ gì đó tan chảy.
Làm bây giờ, tiếp tục bắt nạt cô!
Khương Duyệt vặn rũ mắt, thấy sự ngo ngoe rục rịch khuôn mặt tuấn tú của ai . Cô tỉnh liền phát hiện quần áo chỉnh tề, ga trải giường cũng , chắc hẳn đều là Cố Dã lúc cô hôn mê.
Anh nay luôn ôn nhu săn sóc, xác thực là một bạn đời hiếm .
Khương Duyệt "Vâng" một tiếng, dựa trong lòng n.g.ự.c Cố Dã, tiếng tim đập mạnh mẽ của , trong thở đều là mùi hương thanh lãnh hỗn hợp giữa cây trúc và tuyết tùng , đây là mùi hương độc quyền của Cố Dã.
Sự bàng hoàng bất lực, ngây thơ bất an từng , tất cả tại giây phút ôm lấy Cố Dã đều biến mất thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-295-muon-tiep-tuc-bat-nat-co.html.]
Cơ thể cường tráng của mang cho Khương Duyệt cảm giác an . Kỳ thật Khương Duyệt là thiếu cảm giác an . Kiếp kiếp , cuối cùng cô cũng tìm bến cảng thể cho cô dừng chân, bảo hộ cô chu , cho cô tâm an.
Trời hửng nắng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lưu ly chiếu , sàn nhà hắt xuống những quầng sáng loang lổ, một tia sáng dừng ở Cố Dã.
Khương Duyệt quầng sáng , phảng phất như sự hiện hình của thời gian.
Cô vượt qua thời gian và năm tháng, thậm chí là chiều gian thế giới, yêu với một đàn ông ở thời đại khác, cùng kết một thể, như nước với sữa hòa quyện.
"Cố Dã," Khương Duyệt ngẩng đầu Cố Dã, đôi mắt ngập nước long lanh, môi đỏ hé mở: "Em yêu !"
Thân hình cao lớn của Cố Dã đột nhiên chấn động, rũ mắt dung nhan tuyệt mỹ của Khương Duyệt, bộ dáng khiếp sợ như thể tin những gì thấy.
Khiếp sợ mang theo thấp thỏm, trong thấp thỏm giấu kín sự mừng như điên.
"Khương Duyệt, em cái gì? Em nhắc nữa xem!" Ánh mắt Cố Dã chấn động, giọng cũng run rẩy.
"Em , Cố Dã, em yêu !" Khương Duyệt , Cố Dã trai ngây thơ như , cô quả thực yêu c.h.ế.t .
Cố Dã kích động ôm lấy Khương Duyệt, bao giờ giây phút nào vui vẻ như bây giờ: "Anh cũng yêu em! Anh yêu em!"
Cố Dã cúi định hôn Khương Duyệt, Khương Duyệt giơ tay chặn , tâm trạng mừng như điên cứng , ngước mắt về phía cô.
Khương Duyệt bĩu môi: "Em còn đ.á.n.h răng rửa mặt !"
Cố Dã : "Anh ngại!" Vợ nhỏ của chỗ nào cũng thơm!
Nói xong, liền hôn lên môi Khương Duyệt. Lần Khương Duyệt cự tuyệt, thể cho đàn ông tư tưởng bảo thủ chính thống cổ hủ như Cố Dã ba chữ "Anh yêu em", hẳn là nên khen thưởng!
Chờ Khương Duyệt rửa mặt đ.á.n.h răng xong thời gian đồng hồ, mới phát hiện thế mà gần bốn giờ chiều.
Trời, cô thế mà ngủ lâu như ?
"Khương Duyệt, ăn cơm !" Cố Dã đúng là thấy Khương Duyệt cứ ngủ mãi, ăn uống, quá lo lắng mới đ.á.n.h thức cô.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Đây là bữa trưa bữa tối?" Khương Duyệt mâm thức ăn Cố Dã bưng lên.
"Làm buổi trưa, gọi em nhưng em tỉnh, cơm tối ăn cũng !" Cố Dã xới cơm cho Khương Duyệt, đưa đũa cho cô.
"Sáng nay mua thức ăn ?" Khương Duyệt thịt rau, đều tươi, liền cho rằng Cố Dã mua thức ăn về nấu.
"Mẹ Tôn đưa tới!" Cố Dã thấy Khương Duyệt ngước mắt , giải thích: "Mẹ Tôn là bảo mẫu cũ của nhà , bọn ngày thường ở nơi , Tôn sẽ định kỳ qua đây quét dọn."
Dừng một chút, thêm: "Tối hôm qua bà thấy xe của về, sáng sớm nay liền tới đây. Vốn định xem em thế nào, nhưng em đang ngủ nên quấy rầy."
Khương Duyệt lời , khỏi càng tò mò: "Cố Dã, cũng từng với em về tình hình nhà , kể cho em !"
Có năng lực bảo tồn chỉnh căn nhà Tây lớn như tuyệt đối thường, càng miễn bàn còn nguyên bộ trang sức phỉ thúy Đế Vương Lục.
Khương Duyệt quá tò mò về phận của chồng.
"Mẹ họ Dung, em qua ?" Cố Dã thấy Khương Duyệt gẩy cơm, lâu như ăn một miếng, liền trực tiếp kéo ghế bên cạnh cô, bế cô lên.
Họ Dung? Nghe ý tứ của Cố Dã, cái họ hẳn là bình thường.
Khương Duyệt nỗ lực lục lọi ký ức, thình lình Cố Dã ôm lên đùi , trong miệng còn đút một đũa thịt.