Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 285: Tôi biết cô ấy là cô ấy, em là em!

Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:54:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

"Cố Dã, chúng đang trong giai đoạn ly hôn, xin tự trọng!" Thấy Cố Dã đóng cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Khương Duyệt hiện lên vẻ tức giận, cô đưa tay định mở cửa đuổi .

 

Cố Dã nắm lấy tay Khương Duyệt, kéo cô lòng. Khương Duyệt còn kịp hồn bế đặt lên bàn.

 

"Cố Dã!" Khương Duyệt bực bội, dùng sức đẩy , định nhảy xuống.

 

"Đừng cử động! Cho ôm một lát thôi!" Cố Dã vùi mặt cổ Khương Duyệt, hít hà mùi hương cô, nỡ buông tay.

 

"Anh tưởng là ai, bảo em đừng cử động là em chắc?" Khương Duyệt hừ lạnh, vặn vẹo trong lòng Cố Dã như con sâu đo, quyết để như ý.

 

Cố Dã bất đắc dĩ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Duyệt. Cô tưởng định cưỡng hôn nên liều mạng đầu , nhưng Cố Dã chỉ cụng trán trán cô.

 

"Xin !" Anh khẽ .

 

Khương Duyệt ngước đôi mắt hạnh lên Cố Dã, khó hiểu: "Xin cái gì?"

 

Tự dưng xin gì?

 

"Là , nên để ý đến em! Khương Duyệt, tha thứ cho ?" Hơi thở Cố Dã nóng rực, giọng run run.

 

Điều Khương Duyệt nhớ lúc chiều thấy trong phòng , sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy.

 

Khương Duyệt nhíu mày, cảm giác dường như bỏ sót điều gì đó.

 

Cố Dã thấy Khương Duyệt rũ mắt , nhất thời ngứa ngáy trong lòng, áp môi lên định hôn cô.

 

Khương Duyệt giật , lập tức mặt , bực bội : "Cố Dã! Anh thể đừng như thế !"

 

"Anh thể thế nào?" Cố Dã dừng , đôi mắt sâu thẳm Khương Duyệt.

 

Mắt vốn dĩ , mày kiếm mắt sáng. Khi đôi mắt phượng ai đó thâm tình, ngọn lửa trong mắt nhảy múa khiến Khương Duyệt tim đập thình thịch, suýt vững.

 

"Anh sẽ hối hận đấy!" Khương Duyệt cố tình dời mắt , Cố Dã. Người đàn ông trai quá mức quy định, nếu khoác bộ quân phục đầy chính khí thì với khuôn mặt , đúng là yêu nghiệt.

 

"Hối hận cái gì?" Cố Dã nhíu mày.

 

Khương Duyệt c.ắ.n răng: "Anh thư em để cho chứ?"

 

Cố Dã gật đầu: "Đọc !"

 

Khương Duyệt chằm chằm Cố Dã, thấy biểu cảm đổi, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Vậy hiện tại đến tìm em với tâm thế gì? Đồng cảm? Thương hại? Hay là cái tinh thần trách nhiệm c.h.ế.t tiệt của ?"

 

Cố Dã nhướng mày: "Khương Duyệt, em đang gì thế? Đồng cảm thương hại cái gì?"

 

Thấy Cố Dã buông lỏng tay, Khương Duyệt đẩy , nhảy xuống bàn sang một bên. Dưới ánh đèn lờ mờ, cô bình tĩnh Cố Dã: "Cố Dã, đừng với em là còn để tâm đến những cuốn nhật ký và bức thư đó nữa nhé?"

 

Sắc mặt Cố Dã trong nháy mắt trầm xuống, hai tay nắm chặt, hốc mắtằn đỏ.

 

Khương Duyệt thần sắc như thừa căn bản buông bỏ . Cô thở dài: "Anh xem, vẫn để ý mà!"

 

Cố Dã gấp gáp : "Khương Duyệt, ..."

 

"Thực em trách , để ý mới là bình thường!" Khương Duyệt ngắt lời Cố Dã, khóe miệng nhếch lên nụ tự giễu, " chính vì để ý nên chúng mới cần suy nghĩ cho kỹ!"

 

"Suy nghĩ kỹ cái gì?" Cơ hàm Cố Dã căng cứng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-285-toi-biet-co-ay-la-co-ay-em-la-em.html.]

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

"Những cuốn nhật ký và bức thư đó, còn cả quan hệ giữa em và Chân Kiện, là cái gai đ.â.m sâu lòng ! Cố Dã, vượt qua rào cản trong lòng thì cho dù hiện tại chúng miễn cưỡng hòa, cũng là chôn xuống một quả b.o.m hẹn giờ cho tương lai, thể phát nổ bất cứ lúc nào!" Khương Duyệt những lời vô cùng bình tĩnh.

 

tại Cố Dã đột nhiên nghĩ thông suốt mà lặn lội đường xa đến tìm cô, nhưng tính cách của cô là "thà thiếu chứ ẩu". Cho dù cô thực sự thích Cố Dã, nhưng nếu tương lai ngày nào cũng cãi vã, tình cảm sâu đậm đến cũng nhạt phai.

 

Chuyện vợ chồng biến thành kẻ thù hiếm, Khương Duyệt hy vọng cô và Cố Dã cũng đến bước đường đó!

 

Cố Dã gì. Khương Duyệt biểu cảm khó coi của nội tâm đang giằng xé, để ý!

 

Trong lòng Khương Duyệt chợt thấy bức bối, trái tim như xé rách một mảng, khó chịu .

 

thể !

 

Khương Duyệt cúi đầu cửa, nương bóng tối nén nước mắt, cô mở cửa, thấp giọng : "Cố Dã, về !"

 

Một tháng , cô Cố Dã tổn thương sâu sắc, lúc rời khỏi khu tập thể đau khổ c.h.ế.t. Một tháng qua, cô tưởng buông bỏ , nhưng khi Cố Dã mặt, Khương Duyệt mới căn bản buông bỏ !

 

buông cũng buông. Người như Cố Dã sẽ cho phép cuộc đời xuất hiện vết nhơ!

 

Khương Duyệt cũng trở thành vết nhơ của Cố Dã!

 

Cô thầm tính toán, vé tàu mất thì ngày mai trực tiếp lên tàu mua vé bổ sung...

 

Khương Duyệt đang mải nghĩ ngày mai lẳng lặng rời thì đột nhiên kinh ngạc thấy cửa mặt đóng "sầm" , một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng chặn lên cánh cửa.

 

"Cố Dã!" Khương Duyệt kinh ngạc đầu, ngay đó cô kéo một lồng n.g.ự.c rắn chắc.

 

"Anh để ý!" Cố Dã ôm chặt Khương Duyệt, đôi mắt đỏ ngầu cô chăm chú. Biểu cảm khuôn mặt tuấn tú thống khổ nhưng lộ sự kiên định vô cùng: " em là em, cô là cô ! Khương Duyệt, yêu là em! Không !"

 

"Anh yêu em! Khương Duyệt, yêu là em!" Cố Dã liên tục thì thầm bên tai Khương Duyệt.

 

Khương Duyệt Cố Dã "Em là em, cô là cô " thì ngẩn . Lúc cô chỉ thấy trong đầu ầm ầm, thấy bất cứ âm thanh nào khác, chỉ ba chữ "Anh yêu em" của Cố Dã cứ văng vẳng bên tai.

 

Cuối cùng cũng lời trong lòng, Cố Dã cảm thấy tảng đá đè nặng trong tim bấy lâu nay trút bỏ.

 

"Đừng rời xa ! Anh sai ! Là sai! Anh nên để ý đến em! Sau sẽ bao giờ như thế nữa!" Một tháng qua, mất Khương Duyệt, Cố Dã như mất nửa cái mạng.

 

Anh dám tưởng tượng, nếu tối qua tình cờ mua rượu, khéo gặp Bào Đại Tráng đang gọi điện về nhà, từ đó tin tức của Khương Duyệt và suốt đêm đến đây...

 

Chỉ cần tin muộn một ngày, hoặc là phát hiện tấm vé tàu Quảng Thành kẹp trong sách...

 

Cố Dã bao giờ sợ hãi như hôm nay. Thông tin liên lạc lạc hậu, đoán Khương Duyệt xuống tàu ở vùng mà vận dụng quan hệ tìm kiếm bao lâu cũng tin tức gì.

 

Nếu cô thực sự Quảng Thành, lẽ cả đời đừng hòng tìm thấy cô nữa!

 

Khương Duyệt Cố Dã ấn ngực, thấy tiếng tim đập dữ dội của , trái tim cô kìm mà rung động.

 

" mà..."

 

"Không nhưng nhị gì hết!" Chỉ khi ôm chặt Khương Duyệt trong lòng, Cố Dã mới cảm thấy trọn vẹn và thỏa mãn.

 

Im lặng một lúc, Khương Duyệt vòng tay ôm lấy Cố Dã.

 

"Sao em nhẫn tâm thế, ! Không chịu với một câu nào!" Cố Dã nhớ ngày Khương Duyệt , bồn chồn yên, kiếm cớ về nhà một chuyến. Cô đang chơi bóng với Ninh Ninh, kết quả chỉ phòng một lát thấy cô .

 

Lúc đó Ninh Ninh bảo Khương Duyệt việc ngoài, mới hiểu, lúc đó cô quyết tâm , cô gặp !

 

 

Loading...