Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 255: Bị thương

Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:13:44
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

"Vẫn tin tức gì ?" Ba ngày trôi qua, Cố Dã vẫn nhận bất kỳ tin tức nào của Khương Duyệt, thần kinh căng thẳng đến cực điểm.

 

"Không ạ!" Tiết Hồng Lượng tìm hết những nơi Cố Dã bảo Khương Duyệt thể đến, nhưng phát hiện tung tích của cô ở .

 

"Bên tỉnh lỵ thì ? Các nhà ga bến xe tìm hết ?" Cố Dã ở một nơi trống trải, tay cầm điếu t.h.u.ố.c đang hút dở, chân đầy đầu mẩu t.h.u.ố.c lá. Sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần khiến lo âu tột độ, chỉ thể dựa nicotine để giữ tỉnh táo.

 

"Ga tàu hỏa, bến xe khách ở tỉnh lỵ em đều tìm , hỏi nhiều nhưng họ đều bảo thấy cô gái nào trẻ tuổi như chị dâu." Tiết Hồng Lượng bôn ba liên tục mấy ngày tìm , cũng mệt.

 

"Được , !" Cố Dã nheo mắt, rít một t.h.u.ố.c thật sâu ném xuống đất, "Cậu về nghỉ ngơi ."

 

Tiết Hồng Lượng đáp: "Em mệt. Đoàn trưởng Cố, nghĩ kỹ xem, chị dâu còn thể nữa?"

 

Cố Dã rũ mắt suy tư một lát, bỗng nhiên nghĩ đến còn bỏ sót một , giọng lạnh lùng vang lên: "Cậu đến Đại học Giang tỉnh tìm một tên Chân Kiện, hỏi xem gặp Khương Duyệt ."

 

Tuy trong thâm tâm Cố Dã cực kỳ mong Khương Duyệt tìm Chân Kiện, nhưng vẫn tính đến khả năng .

 

cứ nghĩ đến việc Khương Duyệt thể tìm Chân Kiện, Cố Dã càng thêm bực bội.

 

"Chân Kiện? (Thật Tiện?) Sao tên là thế nhỉ?" Tiết Hồng Lượng lầm bầm một câu, nhưng dám hỏi nhiều, lập tức tuân lệnh: "Rõ!"

 

Tiết Hồng Lượng tức tốc lên đường đến tỉnh lỵ, còn Cố Dã nghỉ ngơi mà lập tức công tác cứu hộ cứu nạn.

 

Cố Dã khu vực đổ nát thì chân bỗng rung chuyển.

 

"Nguy , dư chấn!" Cách đó xa hô to: "Mọi cẩn thận!"

 

Cố Dã vốn ở chỗ đất trống, đầu thì thấy một tiểu đội cứu hai từ trong đống đổ nát . Phía họ, theo sự rung lắc của mặt đất, một thanh xà nhà lung lay sắp đổ, mắt thấy sắp rơi xuống.

 

"Cẩn thận!" Đồng t.ử Cố Dã co rút mạnh, hề suy nghĩ liền lao tới.

 

Tiểu đội bao gồm nhân viên cứu hộ, đội y tế và tình nguyện viên địa phương, tổng cộng hơn mười . Vừa cứu hai từ trong đống đổ nát , họ đang ngay thanh xà ngang của ngôi nhà sập. Nếu thanh xà đập trúng, hậu quả thật dám tưởng tượng.

 

Người trong tiểu đội cũng phát hiện thanh xà đầu sắp rơi xuống, nhưng lúc chạy kịp nữa, ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng.

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng nhanh chóng lao tới. Trước khi thanh xà rơi xuống, Cố Dã dùng vai đỡ lấy nó.

 

Trong tích tắc, cảm thấy một lực nặng ngàn cân đập mạnh vai, cơn đau âm ỉ khiến hình cao lớn của chùng xuống. Anh c.ắ.n chặt hàm răng, gân xanh trán nổi lên, mắt đỏ ngầu sung huyết, gào lên với tiểu đội mười mấy bên cạnh: "Mau chạy !"

 

Các thành viên trong tiểu đội nhất thời ngây .

 

"Đoàn trưởng Cố!"

 

Ngay giây tiếp theo khi Cố Dã lao lên, một nhóm lính cũng lao theo, ai nấy đều giống Cố Dã, dùng vai đỡ lấy thanh xà ngang.

 

"Còn ngẩn đó gì? Mau chạy !" Doanh trưởng Vương gào lên với đội cứu hộ đang sợ c.h.ế.t khiếp.

 

Nhân viên tiểu đội luống cuống tay chân khiêng dân thương cứu rút lui đến nơi an , ai nấy mặt mày vẫn còn hết bàng hoàng.

 

Lúc mặt đất vẫn đang rung chuyển, mắt thấy tòa nhà bỏ hoang sắp sập , gạch ngói rơi lả tả khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-255-bi-thuong.html.]

 

"Đoàn trưởng Cố, chứ?" Doanh trưởng Vương và hợp sức đẩy thanh xà ngang .

 

Vai Cố Dã nhẹ bẫng, lập tức đau đớn rên lên một tiếng, một bên vai sụp xuống, cũng đổ gục theo.

 

"Tránh mau! Đưa đến bệnh viện!" Doanh trưởng Vương và đội y tế chạy tới vội vàng đỡ Cố Dã lên cáng, khẩn cấp đưa đến bệnh viện dã chiến.

 

Trong ý thức cuối cùng, Cố Dã chỉ cảm thấy trời đất cuồng, đó chìm bóng tối.

 

Sau sáu bảy tiếng đồng hồ tàu, 4 giờ 15 phút chiều, Khương Duyệt cùng chị em Thang Tinh Tinh xuống tàu ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Chiết.

 

Ra khỏi nhà ga, Thang Tinh Tinh với Khương Duyệt: "Cô Giang, phiền cô theo chúng một đoạn nữa, nhà ở trong trấn, cách đây xa, bộ hơn mười phút là đến."

 

"Không phiền ạ! Chị Tinh Tinh cứ gọi tên em , gọi cô Giang khách sáo quá." Khương Duyệt xách túi hành lý, xuống tàu quan sát cảnh vật xung quanh một chút. Bố cục na ná ga tàu hỏa ở tỉnh lỵ Giang, xem ga tàu thời đều cũ nát như .

 

Sở dĩ Khương Duyệt dám theo hai chị em Thang Tinh Tinh quen tàu là vì: thứ nhất, hai chị em họ thực sự chất phác, thiện, giống ; thứ hai, kể cả họ thật thì với bộ dạng và nhan sắc hiện tại của cô, họ lừa cô về nhà để gì chứ?

 

"Được , chị gọi em là Giang Nguyệt nhé!" Thang Tinh Tinh hiện tại cảm kích Khương Duyệt vô cùng, coi cô như ân nhân cứu mạng, , thực tế Khương Duyệt chính là ân nhân cứu mạng của con gái cô !

 

Trên tàu hai trò chuyện suốt dọc đường, cũng giới thiệu tên tuổi quê quán, nhưng Khương Duyệt vẫn đề phòng một chút, cô với Thang Tinh Tinh tên là Giang Nguyệt (đồng âm khác chữ với Khương Duyệt).

 

Như tránh phiền phức, mà khi khác gọi cô, vẫn giống tên thật.

 

Về câu hỏi tại Khương Duyệt chỗ để , cô bịa chuyện là trẻ mồ côi, khi bà nội mất thì còn thích, ở quê sống nổi nữa nên thành phố phương Nam tìm việc bảo mẫu nuôi sống bản .

 

Thang Tinh Tinh xong rớt nước mắt: "Em gái khổ! Nếu em chê, nhà chị chính là nhà em!"

 

"Chị! Chị mới quen cô một ngày mà tin lời cô ?" Cậu thiếu niên giọng vịt đực nhịn suốt dọc đường, lúc nhịn nữa lên tiếng: "Chị cứ thế dẫn lạ về nhà, còn là đồ xí khó coi thế , sợ hai mắng ?"

 

Lúc Khương Duyệt xí, còn trừng mắt cô một cái dữ tợn.

 

Nói cũng , vốn dĩ nhóc giọng vịt đực cũng cảm kích chuyện Khương Duyệt cứu cháu gái , nhưng cái miệng cô đáng ghét quá. Cậu lôi sách giáo khoa tiểu học ôn tập, thế mà cô dám chê lớn tồng ngồng thế mới học lớp 4. Điều tổn thương lòng tự trọng của ghê gớm, nên chẳng thèm cho Khương Duyệt sắc mặt .

 

"Lão Tam, chị nhắc nữa, Giang Nguyệt là ân nhân của nhà , em còn dám linh tinh nữa là chị khách sáo đấy!" Thang Tinh Tinh mắng em trai, sang xin Khương Duyệt: "Giang Nguyệt em đừng giận, thực tâm địa nó , chỉ là cái miệng độc thôi!"

 

"Chị, rốt cuộc ai là em trai chị hả!" Cậu nhóc giọng vịt đực tức điên .

 

"Chị Tinh Tinh, Lão Tam còn nhỏ, em chấp nhặt với nó !" Khương Duyệt nhướng mày với nhóc.

 

" thấy cô còn già hơn chị nhiều, hổ mà gọi chị là chị ?" Cậu thiếu niên xì một tiếng.

 

"Chị Tinh Tinh, tuổi mụ em hai mươi, chị bao nhiêu tuổi ạ?" Khương Duyệt tủm tỉm hỏi.

 

"Chị 25, em gọi chị là chị sai !" Thang Tinh Tinh .

 

"Hừ, tin cô hai mươi! Trông cô như 50 tuổi ! Đồ xí!" Cậu nhóc tiếp tục hừ lạnh.

 

"Lão Tam!" Thang Tinh Tinh nghiêm giọng.

 

Cậu nhóc giọng vịt đực tức tối đầu bỏ : " thấy mụ chẳng giống , mách hai đây!"

 

 

Loading...