Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 236: Khác thường
Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:08:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy tiếng Khương Duyệt, Cố Dã ngẩng đầu cô, đáy mắtằn đỏ những tia máu.
"Cố Dã, đến từ bao giờ thế?" Giọng phấn khích của Khương Duyệt dứt, cô liền thấy tay Cố Dã vẫn còn một điếu t.h.u.ố.c đang cháy dở, khỏi cau mày: "Anh thế? Sao hút nhiều t.h.u.ố.c như !"
Từ lúc quen Cố Dã đến giờ, Khương Duyệt từng thấy hút thuốc. Thỉnh thoảng về nhà vương chút mùi t.h.u.ố.c lá cũng nhạt, tắm xong quần áo là hết.
hôm nay Cố Dã hút hết điếu đến điếu khác, chỉ riêng đầu mẩu t.h.u.ố.c đất đến hơn chục cái, điều thật quá bất thường.
Cố Dã chằm chằm Khương Duyệt, rít sâu một thuốc, đốm lửa đầu điếu t.h.u.ố.c lóe sáng tàn lụi. Anh nheo mắt, ánh mắt u ám, nhả một vòng khói, hỏi: "Tan ?"
"Vâng, sắp đóng cửa !" Khương Duyệt giọng Cố Dã cũng bình thường, khàn, cô đưa tay quạt khói thuốc, nhíu mày : "Anh đừng hút nữa!"
"Được! Nghe em!" Dứt lời, Cố Dã ném đầu t.h.u.ố.c xuống đất, dùng đế giày nghiền nát cho tắt lửa.
Lúc những việc , vẫn Khương Duyệt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái sáng ngời, mịn màng như trái đào mật, đôi môi hồng phấn như cánh hoa. Xem trong thời gian vắng nhà, cô sống !
Khương Duyệt đưa tay nắm lấy tay Cố Dã, kéo trong quán: "Cố Dã, từng đến cửa hàng của em, em dẫn xem!"
Cố Dã đầu tiên xuống hai bàn tay đang nắm chặt , đó ngước mắt sườn mặt Khương Duyệt. Anh tỏ vẻ vui, theo Khương Duyệt cửa hàng quần áo.
Đây đúng là đầu tiên Cố Dã đến cửa hàng của Khương Duyệt. Từ khi về nhà, luôn bận rộn công việc trong đoàn. Mấy tháng vắng tồn đọng quá nhiều việc, những ngày đó còn chẳng thời gian về nhà chứ đừng đến việc tham quan cửa hàng nhỏ của Khương Duyệt.
Cố Dã cũng sớm Đoàn trưởng Triệu, Chính ủy Đường và một khác kể vợ mở cửa hàng quần áo, chuyên bán đồ trẻ em và đồ nữ do cô tự thiết kế, buôn bán đắt khách.
Giờ phút khi bước cửa hàng, thấy quần áo trong quán còn nhiều, giá trống thì khá nhiều. Liên Dung Dung đang sắp xếp , thấy liền chào hỏi.
"Ba ba!" Ninh Ninh thấy Cố Dã, vui sướng lao tới.
Cố Dã thấy Ninh Ninh cầm mấy que gỗ nhỏ tay liền hỏi: "Ninh Ninh đang gì đấy?"
Ninh Ninh trả lời bằng giọng sữa non nớt: "Mẹ dạy Ninh Ninh học toán ạ."
Cố Dã cầm que gỗ lên xem, là cành liễu bóc vỏ, trơn láng.
"Cố Dã, đến đây bằng gì? Lái xe bộ?" Khương Duyệt cất tiền kiểm đếm xong túi, thu dọn đồ đạc của và Ninh Ninh.
Hôm nay việc buôn bán tuy bùng nổ như mấy hôm nhưng cũng bán 30 bộ, ít khách từ nơi khác đến mua nên Khương Duyệt vẫn giữ nguyên mức chiết khấu cho hàng mới về.
"Lái xe!" Cố Dã đang quan sát cách bài trí trong quán, thu hồi ánh mắt, trả lời.
"Em xe đạp đến, Cố Dã giúp em dắt xe đạp trong quán nhé!" Khương Duyệt xong bảo Liên Dung Dung: "Dung Dung, chị cũng về , hôm nay vất vả !"
Liên Dung Dung : "Không vất vả ! Khương Duyệt em với Đoàn trưởng Cố về , dù nhà chị cũng gần, chị quét dọn xong về!"
"Được!" Khương Duyệt thấy Cố Dã dắt chiếc xe đạp dựng ở chân tường bên ngoài trong, bèn dắt tay Ninh Ninh, tự nhiên khoác tay Cố Dã, với Liên Dung Dung: "Vậy bọn em về đây!"
Ra khỏi cửa hàng, Khương Duyệt hỏi Cố Dã: "Cố Dã, thấy cửa hàng nhỏ của em thế nào?"
Khương Duyệt thấy Cố Dã trả lời. Cô ngước mắt lên , phát hiện Cố Dã đang thất thần, dường như thấy câu hỏi của cô.
"Cố Dã? Cố Dã!" Khương Duyệt đưa tay huơ huơ mắt Cố Dã.
"Hả?" Cố Dã hồn, rũ mắt Khương Duyệt, xin , hỏi: "Vừa nãy em hỏi cái gì?"
Khương Duyệt lúc gì, cô bình tĩnh Cố Dã. Cố Dã nhướng mày: "Sao em thế?"
"Cố Dã, xảy chuyện gì ?" Khương Duyệt tuy là hỏi nhưng dùng giọng điệu khẳng định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-236-khac-thuong.html.]
Nếu xảy chuyện gì, Cố Dã sẽ bộ dạng .
"Là chuyện công việc ?" Khương Duyệt hỏi. Chuyện thể khiến Cố Dã phiền lòng và suy sụp thế chắc chắn chuyện nhỏ.
Trước Cố Dã Lý Hồng Anh vu oan, ầm ĩ đến mức cả sư bộ đều mà cô cũng từng thấy Cố Dã ủ rũ chút nào.
"Không !" Cố Dã phủ nhận, "Chỉ là mệt chút thôi!"
Khương Duyệt mím môi. Tuy cô tin lời Cố Dã nhưng vẫn nương theo: "Vậy chúng mau về nhà , tối nay em thịt kho tàu cho ăn!"
"Được!" Cố Dã Khương Duyệt thật sâu.
Cố Dã lái xe Jeep đến. Từ huyện thành về đơn vị xa. Ninh Ninh ngoan ngoãn ghế , Khương Duyệt ghế phụ lái.
Cô ngắm sườn mặt Cố Dã. Mới một tuần gặp, dường như gầy , ánh mắt cũng u ám hơn.
Suốt dọc đường, Cố Dã chỉ tập trung lái xe, lời nào.
Khương Duyệt mải suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện gì khiến Cố Dã suy sụp như , nghĩ đến nhập tâm, đến khi cô phản ứng thì xe về đến khu tập thể.
Cố Dã lái xe đoàn bộ mà dừng ngay bên ngoài khu tập thể. Xuống xe, đỡ Khương Duyệt xuống , mới bế Ninh Ninh.
Nhìn qua thì Cố Dã vẫn bình thường, chu đáo và dịu dàng.
Về đến nhà, Khương Duyệt đặt túi xách xuống, rửa tay chuẩn nấu cơm.
Khương Duyệt món thịt kho tàu Cố Dã thích, thêm món rau muống xào tỏi, thịt xào ớt và canh trứng cà chua.
trong bữa ăn, Cố Dã vẫn im lặng.
Đến tối, Cố Dã cũng quấn quýt Khương Duyệt như . Tắm xong phòng , đóng cửa , gì bên trong.
Khương Duyệt chịu nổi nữa, gõ cửa phòng Cố Dã: "Cố Dã, mở cửa !"
Một lát Cố Dã mới mở cửa. Cửa mở, mùi khói t.h.u.ố.c nồng nặc phả . Khương Duyệt sặc ho sù sụ, đưa tay phẩy phẩy, cô tỏ vẻ vui: "Cố Dã, rốt cuộc xảy chuyện gì? Anh cho em ?"
Trong làn khói thuốc, mắt Cố Dã càng đỏ hơn, như thức trắng mấy đêm liền. Giọng vẫn bình tĩnh: "Không gì!"
"Không gì để ý đến em?" Khương Duyệt tức giận. Biểu cảm và trạng thái của Cố Dã hiện giờ giống lúc họ mới từ tỉnh thành về, lạnh nhạt với cô, ánh mắt dường như còn mang theo sự đề phòng.
Khương Duyệt mẩy, nhưng đối với Cố Dã, cô thực sự tâm ý. Anh từ đêm đó suốt một tuần về, cũng chẳng tin tức gì, cô ngóng từ khác mới tin .
Nói nhớ, lo lắng cho chắc chắn là dối. Khương Duyệt cũng mệt, nhưng cô ngờ khi về Cố Dã đối xử lạnh nhạt với cô như .
"Anh để ý đến em!" Cố Dã thấy hốc mắt Khương Duyệt đỏ lên, khỏi thở dài bất lực, đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Mấy ngày nay chỉ mệt thôi, cho chút thời gian ?"
Khương Duyệt ngẩng đầu Cố Dã, đôi mắt to hiện lên vẻ nghi hoặc. Tại cô cảm thấy lời Cố Dã kỳ lạ?
Anh mệt nghỉ ngơi, cô thể hiểu, nhưng tại bảo cho chút thời gian?
Anh cần thời gian để gì?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ý tứ từ chối của Cố Dã đêm nay rõ ràng. Khương Duyệt dù da mặt dày đến cũng sẽ mặt dày mày dạn bám lấy. Sau khi cúi đầu suy nghĩ vài giây, cô gật đầu: "Được! Anh nghỉ ngơi !"
Chỉ là khi về phòng , Khương Duyệt trằn trọc mãi ngủ .
Cố Dã theo bóng lưng Khương Duyệt. Một lúc , mới đóng cửa phòng . Tuy nhiên nghỉ ngơi mà xuống bên bàn việc, lấy từ trong ngăn kéo một bức thư.