Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 211: Lau mình
Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:07:20
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tư lệnh Giang ở cửa, thấy trong phòng bệnh Khương Duyệt , ánh mắt chăm chú của Cố Dã rời khỏi mặt cô, ông sáng suốt lựa chọn kỳ đà cản mũi lúc .
Thậm chí Tư lệnh Giang còn tâm lý dặn dò bác sĩ Đào lát nữa hãy kiểm tra sức khỏe cho Cố Dã, ít nhất đợi đôi vợ chồng son tình cảm xong xuôi .
Mọi bên ngoài phòng bệnh tản hết, Tư lệnh Giang cũng chắp tay lưng xa. Giờ phút ông chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm, như trút gánh nặng ngàn cân.
Tư lệnh Giang ngân nga một điệu hát mẫu, trong lòng thầm khen cô gái tên Khương Duyệt tồi, trầm , hiểu chuyện, gặp biến loạn. Mắt của Cố Dã quả thực . Khương Duyệt xong, lúc chỉ cần mắt Cố Dã, hai cần thêm câu nào, chỉ một ánh mắt cũng đủ hiểu lòng .
Mười phút , bác sĩ Đào đến gõ cửa, cắt ngang bầu khí nồng nàn mật ngọt cơn sinh ly t.ử biệt của hai .
"Ờm, đồng chí Khương Duyệt, chúng cần kiểm tra cho Đoàn trưởng Cố. Tuy tỉnh nhưng cũng thể lơ là! Dù vết thương là ở vùng đầu!" Bác sĩ Đào xong liền thấy Cố Dã lườm một cái, vẻ mặt như chê ông lo chuyện bao đồng, khóe miệng bác sĩ Đào khỏi giật giật.
"Vâng ạ!" Cũng may Khương Duyệt hợp tác, cẩn thận hỏi rõ cần những kiểm tra gì, kiểm tra xong cần chú ý những gì.
Cô chịu nổi thêm cú sốc nào về chuyện của Cố Dã nữa .
"Anh !" Cố Dã khó chịu, còn ngắm Khương Duyệt đủ mà!
Hơn nữa nãy rõ ràng thấy Tư lệnh Giang bảo những lát nữa hãy đến, mới mấy phút chứ?
Thật là đáng ghét!
"Ngoan nào! Nghe lời em !" Khương Duyệt thấy Cố Dã cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y buông, bèn vỗ vỗ mu bàn tay dỗ dành: "Anh kiểm tra , em sẽ ở đây đợi về, hết!"
Bác sĩ Đào: "......"
Ông khỏi nghi ngờ, vị đang vợ dỗ như trẻ con mắt thật là hùng chiến đấu Cố Dã lừng lẫy ?
Cố Dã đẩy kiểm tra, Khương Duyệt cũng nhàn rỗi. Cô rửa mặt đ.á.n.h răng , đó bộ quần áo khác, cầm hộp cơm xuống nhà ăn bệnh viện.
Vừa nãy cô hỏi bác sĩ, Cố Dã hôn mê quá lâu, thể ăn đồ mặn dầu mỡ ngay , nhất là uống chút nước cơm loãng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Khương Duyệt lấy một bát cháo, đặc biệt nhờ đầu bếp múc phần nước loãng bên .
Khương Duyệt ăn sáng xong ở nhà ăn mới về. Tâm trạng đè nén suốt hai ngày qua cũng giải tỏa khi Cố Dã tỉnh .
Lúc đang là sáng sớm, mặt trời lên cao. Khương Duyệt hàng cây rợp bóng mát trong bệnh viện, gió mát thổi qua những tán cây ngô đồng rậm rạp mang theo khí trong lành.
Tòa nhà bệnh viện mang đậm kiến trúc phương Tây lịch sử vài chục năm. Tiền là bệnh viện hữu nghị do bạn bè quốc tế xây dựng ngày thành lập nước, đổi tên thành Bệnh viện Tổng quân khu Nam tỉnh. Ở mấy tỉnh phía Nam, trình độ y tế ở đây coi là nhất.
Khương Duyệt nấn ná đường một lúc, khi trở về phòng bệnh thì thấy Cố Dã . Anh mặc bộ đồ bệnh nhân, đầu giường nâng cao, đầu quấn băng, đang ngóng cửa vẻ mặt sốt ruột.
Bác sĩ Đào và Lý Văn Cường đều ở trong phòng, thấy Khương Duyệt về, hai vội vàng lảng chỗ khác.
Khương Duyệt thấy bác sĩ Đào , vốn định đuổi theo hỏi tình hình kiểm tra của Cố Dã nhưng gọi giật .
"Em đấy?" Cố Dã hỏi. Khương Duyệt rõ ràng bảo sẽ đợi ở phòng bệnh, kết quả về chẳng thấy .
"Em nhà ăn ăn sáng!" Khương Duyệt để ý đến ánh mắt oán trách của Cố Dã, cô nghĩ nên bón cho Cố Dã ăn sáng , lát nữa tìm bác sĩ Đào .
"Em mang cháo về cho đây." Khương Duyệt mở nắp hộp cơm, cầm thìa múc một thìa nước cháo loãng bên , thổi thổi, dùng môi thử xem nóng mới đưa đến bên miệng Cố Dã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-211-lau-minh.html.]
Cố Dã uống một ngụm : "Anh ăn cơm em nấu cơ!"
Khương Duyệt thầm nghĩ trong bụng "Ái chà", Cố Dã thương xong trở nên nhõng nhẽo thế , còn bắt cô dỗ dành nữa chứ. ngoài mặt cô vẫn dịu dàng : "Chờ khỏe hơn chút em sẽ nấu cho ăn!"
Cố Dã ăn nửa bát nước cháo, Khương Duyệt liền đậy nắp hộp .
"Có thế thôi á?" Cố Dã kinh ngạc, chỗ còn chẳng bõ dính răng.
"Anh mới tỉnh, ăn ít chia nhiều bữa, nếu dày chịu nổi !" Khương Duyệt xong liền dậy lấy chậu rửa mặt cánh cửa .
Cố Dã chớp mắt Khương Duyệt lấy khăn mặt đặt chậu, cầm phích nước nóng đổ nước chậu.
Khương Duyệt đưa tay thử nhiệt độ nước. Nước trong phích lấy từ tối qua, để qua đêm còn nóng bỏng như lúc mới đun, tay cô cho thấy ấm .
Khương Duyệt bưng chậu nước đặt lên tủ đầu giường, đóng cửa phòng .
Cố Dã vốn tưởng Khương Duyệt định rửa mặt, kết quả phát hiện cô vắt khô khăn mặt bắt đầu lau mặt cho .
Lau mặt thì Cố Dã thể chấp nhận , nhưng lau mặt và cổ xong, Khương Duyệt thế mà lật chăn của lên.
"Khương Duyệt, em... em..." Cố Dã bắt đầu căng thẳng.
"Em lau cho ! Trời nóng thế , lau khăn ấm sẽ dễ chịu hơn đấy!" Khương Duyệt tỏ vẻ thản nhiên. Cô đưa tay cởi cúc áo bệnh nhân của Cố Dã, chiếc khăn ấm lướt qua ngực, nách và cánh tay .
Bụng Cố Dã thương quấn băng dày, Khương Duyệt tránh chỗ đó .
Khăn ấm lau qua quả thực khiến Cố Dã cảm thấy sảng khoái hơn nhiều. ngay đó, phát hiện Khương Duyệt định cởi dây quần của , đồng t.ử lập tức giãn , cả căng cứng.
"Khương... Khương Duyệt, ... cần lau !" Cố Dã lắp bắp, ngăn Khương Duyệt nhưng chân tay cử động .
Khương Duyệt vẻ mặt nghiêm túc: "Cố Dã, cần hổ , hai ngày nay đều là em lau cho mà, cứ yên tâm ! Em kinh nghiệm !"
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vì mất m.á.u của Cố Dã lúc đỏ bừng lên. Đáng ghét! Sao động đậy chứ!
Còn nữa, Khương Duyệt đang gì ? Cái gì gọi là cô kinh nghiệm ?
Cố Dã bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như lúc . Tuy Khương Duyệt lật hẳn chăn mà luồn tay trong chăn lau cho , nhưng khi khăn mặt chạm da thịt, chỉ cảm thấy m.á.u như bốc cháy.
Tuy nhiên, Cố Dã cũng đồng thời cảm thấy khi Khương Duyệt lau , thực sự thoải mái hơn nhiều.
"Cố Dã, thả lỏng chút !" Khương Duyệt nhận Cố Dã căng cứng . Thật cô cũng ngại lắm chứ, nhưng còn cách nào khác. Cô là vợ đang ở đây, chẳng lẽ bảo Lý Văn Cường lau cho Cố Dã?
Mặc dù việc đối với Khương Duyệt cũng chút thách thức. Ngày đầu tiên lau cho Cố Dã, thấy chỗ đó, cô sợ đến mức vội vàng nhắm tịt mắt .
Khương Duyệt từng nghĩ Cố Dã thiên phú dị bẩm, nhưng ngờ kinh đến mức khiến cô phát hoảng.
Cố Dã cứng đờ , mắt nhắm nghiền, vẻ mặt như sống bằng c.h.ế.t, trong lòng đang nghĩ gì.
Khương Duyệt vắt khăn nữa, lau chân cho Cố Dã. Thực cô cảm thấy may mắn vì Cố Dã mất tay mất chân.
Người mìn nổ thương, nhiều trường hợp đều để tàn tật.
"Xong , thể mở mắt !"