Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 210: Là lỗi của anh, làm em lo lắng rồi!
Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:07:19
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong khoảnh khắc đó, Khương Duyệt chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một tiếng, như gì đó nổ tung. Cô gần như thể suy nghĩ gì, chỉ ngây ngốc đón nhận ánh mắt .
Cố Dã, là Cố Dã tỉnh!
Khi ý thức đúng là Cố Dã đang , nước mắt Khương Duyệt ào như vỡ đê.
"Anh tỉnh ! Cuối cùng cũng tỉnh !"
Khương Duyệt , nhào tới định ôm lấy Cố Dã, nhưng chợt nhớ đang thương đầy nên vội vàng thu tay , lau nước mắt gào to ngoài cửa: "Gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ tới đây!"
Lý Văn Cường từ phòng nước rửa mặt đ.á.n.h răng về, liền thấy tiếng Khương Duyệt lóc gọi bác sĩ trong phòng bệnh. Cậu sợ đến mức chậu rửa mặt và bàn chải còn kịp đặt xuống, ba chân bốn cẳng lao về phía phòng bác sĩ, chạy hét: "Bác sĩ! Bác sĩ! Đoàn trưởng Cố nguy !"
Sáng sớm tinh mơ, tiếng hét khiến các bác sĩ, y tá trực đêm đang tranh thủ chợp mắt trong văn phòng sợ đến mức hồn vía lên mây. Ai nấy đều bật dậy khỏi giường, giày còn kịp xỏ lao ngoài, dáng vẻ hớt hải như đang chạy cứu thương ngoài chiến trường.
"Mau báo cáo cho Tư lệnh Giang! Thông báo cho bác sĩ Đào, bảo ông đến ngay!" Bác sĩ trực ban chạy phân phó bên cạnh.
Trong phòng bệnh, Khương Duyệt đang gục đầu bên giường Cố Dã mà . Cố Dã đưa tay định vuốt tóc cô thì đột nhiên cửa phòng bệnh đẩy mạnh . Mười mấy ùa rầm rầm, còn đẩy theo cả một chiếc giường di động và dụng cụ cấp cứu.
"Tránh mau!" Bác sĩ trực ban là đầu tiên xông lên. Khi thấy Khương Duyệt đang gục đầu lóc t.h.ả.m thiết, tim ai nấy đều chùng xuống.
Xong đời !
Khương Duyệt thình lình thấy nhiều xông như , ai nấy mặt mày căng thẳng, đặc biệt là vị bác sĩ đầu với vẻ mặt nghiêm trọng như sắp lâm đại địch, cô sợ c.h.ế.t khiếp.
"Sao thế? Sao thế ạ?" Khương Duyệt hoảng loạn tột độ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Dã dám buông. Không bảo Cố Dã tỉnh là ư? Tại các bác sĩ căng thẳng thế ?
"Mời nhà ngoài!" Bác sĩ kịp giải thích, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là cứu sống Cố Dã.
Chưa đến phận đặc biệt của Cố Dã, chỉ riêng việc là hùng chiến đấu hạng nhất, đích Tư lệnh Giang túc trực mấy ngày nay, thì Cố Dã tuyệt đối thể xảy chuyện gì!
Hả?
Bác sĩ đang xoa tay, tập trung tinh thần chuẩn cấp cứu thì đột nhiên ngước mắt lên, thấy giường bệnh đang mở to mắt chằm chằm...
"Đoàn... Đoàn trưởng Cố?" Bác sĩ dù cũng là chuyên nghiệp, thấy Cố Dã mở mắt liền gọi thử một tiếng. Sau khi xác định ánh mắt Cố Dã tiêu cự và tròng mắt chuyển động linh hoạt, ông lập tức kích động reo lên: "Đoàn trưởng Cố tỉnh !"
"Tỉnh á? Đoàn trưởng Cố thực sự tỉnh ?" Đám y tá phía ngơ ngác, hiểu chuyện gì đang xảy .
"Vừa nãy là ai bảo Đoàn trưởng Cố nguy kịch, gọi bác sĩ cứu mạng thế?" Có hỏi.
Lý Văn Cường đám y tá, tay vẫn ôm chậu rửa mặt và bàn chải đ.á.n.h răng, mặt mũi lúc cũng ngây như phỗng.
Đoàn trưởng Cố tỉnh bình an vô sự? Thế nãy vợ Đoàn trưởng Cố gục ở đó lóc t.h.ả.m thiết cái gì?
Tư lệnh Giang gần đây vì lo cho Cố Dã trọng thương hôn mê nên đích túc trực, tiện thể cũng nhập viện phòng bệnh cao cấp để kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Ông vốn thói quen dậy sớm, đang tập quyền trong vườn hoa bệnh viện, dạo một vòng chuẩn về rửa mặt thì thấy cảnh vệ viên hớt hải chạy tới.
"Thủ trưởng, ! Bảo là Đoàn trưởng Cố nguy kịch!" Cảnh vệ viên chạy mồ hôi nhễ nhại.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tư lệnh Giang tim thót một cái, vội vàng cất bước chạy về phía phòng bệnh của Cố Dã.
Bác sĩ Đào mới ngủ dậy, cửa ký túc xá đập "rầm rầm". Biết tin Cố Dã nguy kịch, ông vội xỏ giày chạy như bay.
Khi Tư lệnh Giang và bác sĩ Đào chạy tới nơi, chỉ thấy bên ngoài phòng bệnh đầy . Khương Duyệt cũng ở đó, trông vẻ thất thần.
Tư lệnh Giang nghiến chặt răng, hốc mắt ửng đỏ. Tuy thiên chức của quân nhân là bảo vệ tổ quốc, hy sinh vì đất nước là chuyện khó tránh khỏi, nhưng nếu Cố Dã xảy chuyện ở chỗ ông, trong lòng ông vẫn chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-210-la-loi-cua-anh-lam-em-lo-lang-roi.html.]
Ông cũng chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với bạn chiến đấu cũ.
"Tình hình hiện tại thế nào?" Bác sĩ Đào lo lắng hỏi một bác sĩ ngoài cửa, ánh mắt liếc Khương Duyệt bên cạnh đầy vẻ thương cảm.
"Ổn định ! Kỳ tích thực sự xảy !" Vị bác sĩ quân y trẻ tuổi phấn khởi .
Bác sĩ Đào: "Hả?"
Tư lệnh Giang tung hoành sa trường, sát phạt quyết đoán, chạy đến nơi thở hồng hộc, nhất thời cũng phản ứng kịp: "Kỳ tích gì cơ?"
Lúc , bác sĩ quân y đang kiểm tra cho Cố Dã thấy giọng Tư lệnh Giang liền mở cửa: "Báo cáo Tư lệnh Giang, Đoàn trưởng Cố tỉnh!"
Tư lệnh Giang đang nín thở chờ đợi, thở phào nhẹ nhõm: "Tỉnh là ! Tỉnh là !"
Ngay đó ông trừng mắt: "Thế nãy đứa nào bảo Cố Dã nguy kịch?"
Làm ông sợ c.h.ế.t khiếp! Bao nhiêu năm chạy nhanh như , chân suýt nữa thì trẹo.
Khí thế của Tư lệnh Giang tỏa , đều dọa sợ. Uy lực của ở vị trí cao lâu năm thường thể chịu đựng nổi.
Mọi mặt đưa mắt . Lý Văn Cường rụt cổ như chim cút, rón rén giơ tay: "Báo cáo, là do thấy vợ Đoàn trưởng Cố lóc, nên tưởng rằng Đoàn trưởng Cố..."
Giọng Lý Văn Cường càng càng nhỏ dần.
Tư lệnh Giang về phía Khương Duyệt. Khương Duyệt nãy giờ vẫn thất thần, đôi mắt đỏ hoe. với con mắt tinh đời của Tư lệnh Giang, ông ngay Khương Duyệt tuy nhưng thần sắc thả lỏng, còn vẻ căng thẳng như mấy ngày .
"Lần bỏ qua, tìm hiểu rõ tình hình hẵng báo cáo! Chuyện mà ở chiến trường là tội tung tin giả loạn quân tâm đấy!" Cố Dã cuối cùng cũng tỉnh, tảng đá trong lòng Tư lệnh Giang bỏ xuống nên ông chỉ trách mắng nhẹ nhàng một câu.
"Cháu thể ạ?" Khương Duyệt thấy bác sĩ , vội vàng hỏi.
Vừa nãy bác sĩ thấy Cố Dã tỉnh , bảo cần kiểm tra nên chỉ giữ hai ba bên trong, còn bao gồm cả Khương Duyệt đều mời ngoài chờ.
"Được !"
Bác sĩ dứt lời, Khương Duyệt lao . Đến giờ cô vẫn còn chút hoảng hốt, sợ đang mơ.
Mãi đến khi thấy Cố Dã mở to mắt, ánh mắt nóng rực cô, cô mới nín mỉm . Trái tim treo lơ lửng suốt hai tháng qua cuối cùng cũng hạ xuống.
Thấy Khương Duyệt , ánh mắt Cố Dã trở nên dịu dàng, khóe miệng nhếch lên. Vừa tỉnh thấy Khương Duyệt bên cạnh, đau đớn cơ thể dường như tan biến.
ngay đó, Khương Duyệt tủi mếu máo, những giọt nước mắt to như hạt đậu thi rơi xuống.
Tim Cố Dã như ai bóp nghẹt.
"Đừng... đừng !" Cố Dã mấp máy môi, khó khăn nhấc tay lên định chạm mặt Khương Duyệt.
do hôn mê quá lâu, uống giọt nước nào, giọng khàn đặc, còn chất giọng trầm ấm quyến rũ như . Tay cũng chẳng còn chút sức lực, nhấc lên nặng nề rơi xuống.
Khương Duyệt nắm lấy tay Cố Dã, tủi đến nên lời. Niềm vui tìm thương cô nhẹ nhõm, ngược cảm giác sợ hãi chiếm lấy tâm trí.
"Em suýt nữa thì gặp nữa! Không đúng, là suýt nữa thì gặp em nữa! Hu hu..."
"Xin ! Là của , em lo lắng !" Cố Dã bao giờ cảm thấy đau lòng và luống cuống như hôm nay.
Khương Duyệt càng to hơn. Sau đó cô thấy tiếng Cố Dã khẽ: " cũng may, em chắc sẽ gọi là 'góa phụ nhỏ' !"
"Phụt!" Khương Duyệt đang , câu nhịn bật .