Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 209: Ngày ngày ra mộ anh mà khóc
Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:07:18
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Duyệt tìm bác sĩ, hỏi cặn kẽ về thương thế của Cố Dã, rốt cuộc nặng đến mức nào, tại mãi vẫn hôn mê bất tỉnh.
"Đoàn trưởng Cố thương do b.o.m nổ khi đang cứu . Các mảnh đạn găm lấy hết, tuy mất m.á.u nhiều nhưng tổn thương đến xương cốt, cũng nguy hiểm đến tính mạng. Nghiêm trọng nhất là sức ép từ vụ nổ tác động mạnh lên vùng đầu dẫn đến hôn mê, hiện tại tình hình lạc quan lắm." Bác sĩ Đào sự gặng hỏi liên tục của Khương Duyệt đành thật.
Thương thế của Cố Dã nặng đến mức Tư lệnh Giang đích đến hỏi thăm, nếu cũng sẽ phái trực thăng đón vợ từ ngàn dặm xa xôi đến Nam tỉnh, chính là sợ lỡ như Cố Dã qua khỏi.
Khương Duyệt nhận vẻ mặt ngưng trọng của bác sĩ Đào. Là một bác sĩ chuyên nghiệp, ông " lạc quan" e rằng tình hình thực sự vô cùng nghiêm trọng.
"Vậy chỉ cần tỉnh là sẽ ạ?" Khương Duyệt cảm thấy cổ họng như nghẹn ứ, giọng đặc mũi.
Bác sĩ Đào do dự một chút, thấy cô gái đối diện đôi mắt đỏ hoe vì , ông đành lòng, bèn gật đầu: " , chỉ cần tỉnh là hy vọng!"
Khương Duyệt rũ mắt xuống, hít mũi một cái, giọng khàn khàn: " ạ!"
Bác sĩ Đào an ủi: "Đồng chí Khương Duyệt, cô yên tâm, Đoàn trưởng Cố là hùng, chúng nhất định sẽ dốc lực cứu chữa!"
Trở phòng bệnh, quân nhân lúc nãy đón Khương Duyệt cũng ở đó, tên là Lý Văn Cường, Tư lệnh Giang phái đến chăm sóc Cố Dã.
Thấy Khương Duyệt bước , Lý Văn Cường đưa một hộp cơm tới: "Chị dâu, em lấy cơm cho chị , chị ăn một chút , cần gì cứ bảo em!"
"Cảm ơn !" Khương Duyệt buổi trưa ăn mấy miếng Sư trưởng Trịnh gọi , từ lúc đó đến giờ uống giọt nước nào, nhưng khi mở hộp cơm , cô vẫn chẳng thấy đói.
"Chị ăn một chút , thì lấy sức, lỡ chị ngã đấy thì ?" Lý Văn Cường khuyên.
Khương Duyệt gật đầu: "! thể ngã xuống !"
Cô còn canh chừng Cố Dã, đợi tỉnh !
Khương Duyệt ăn cơm xong, Lý Văn Cường mang hộp cơm rửa, với Khương Duyệt: "Chị dâu, em ở ngay bên ngoài, việc gì chị cứ gọi một tiếng là !"
Đây là phòng bệnh đơn. Mấy ngày nay Lý Văn Cường túc trực chăm sóc, tối đến sẽ kê giường gấp ngủ , nhưng giờ Khương Duyệt đến , tự nhiên tiện ngủ trong phòng bệnh nữa.
Đêm hôm đó Khương Duyệt cứ mãi bên giường bệnh của Cố Dã. Tay lạnh quá, cô xoa tay cho lải nhải chuyện với .
Bác sĩ bảo Cố Dã lúc hôn mê từng gọi tên cô, Khương Duyệt tim đau nhói như ai cấu véo.
"Cố Dã, là nam chính đấy, nếu cứ thế mà 'treo' thì cùi bắp quá!" Khương Duyệt phồng má, vốn định đùa một chút, kết quả sắc mặt tái nhợt của Cố Dã, mắt cô đỏ lên, nước mắt kìm trào .
Khương Duyệt từng nghĩ, liệu việc Cố Dã thương liên quan đến việc cô đổi hướng của cốt truyện .
đồng thời Khương Duyệt cũng hiểu, từ ngày cô thế nguyên chủ, cốt truyện đổi. Cô thể vết xe đổ của nguyên chủ, cho nên cô buộc đổi cốt truyện.
Hiện tại việc duy nhất cô thể là chờ Cố Dã tỉnh .
Tuy đang là mùa hè nóng bức nhất, nhưng trong Tổng viện Quân khu cây cối rợp bóng, ngoài cửa sổ phòng bệnh một cây đại thụ cành lá xum xuê che khuất ánh nắng gay gắt nên trong phòng nóng.
Đêm xuống, Khương Duyệt mở cửa sổ thậm chí còn thấy lạnh.
Nửa đêm đầu Khương Duyệt bên giường bệnh, về mới chợp mắt một lúc giường hành quân.
Trời còn sáng, Khương Duyệt tiếng gõ cửa đ.á.n.h thức.
"Đo nhiệt độ!" Hai y tá bước .
Khương Duyệt thấy y tá lấy nhiệt kế liền đưa tay đón: "Để cho!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-209-ngay-ngay-ra-mo-anh-ma-khoc.html.]
Y tá đưa nhiệt kế thủy ngân cho Khương Duyệt, đang định nhắc nhở thì thấy Khương Duyệt vẩy vẩy nhiệt kế thành thạo, lời đến bên miệng nuốt xuống.
"Kẹp nách, năm phút lấy."
Khương Duyệt kẹp nhiệt kế nách Cố Dã, thấy vẫn dấu hiệu tỉnh , cô bắt đầu tìm chuyện để với .
Năm phút , một y tá lấy nhiệt kế.
Bác sĩ Đào bảo cô chuyện Cố Dã thể thấy, nhưng Khương Duyệt khô cả miệng mà Cố Dã vẫn chẳng động đậy dù chỉ là hàng mi.
Khương Duyệt thở dài, chút giận dỗi : "Cố Dã, bảo xem, em xinh thế , nếu thành góa phụ thì chắc chắn sẽ nhiều đàn ông đến cầu hôn... Haizz, nghĩ đến cảnh ngày nào cũng một đống đàn ông bám theo, phiền c.h.ế.t !"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bác sĩ Đào thấy y tá ghi chép nhiệt độ cơ thể Cố Dã cao nên qua kiểm tra, đến cửa thấy câu của Khương Duyệt, khóe miệng ông giật giật.
Ông bảo cô gái chuyện với Cố Dã, chứ bảo cô bàn chuyện góa phụ, thế chẳng đang trù ẻo Cố Dã ?
Khương Duyệt để ý ở cửa, vẫn lầm bầm một : " mà em vẫn góa phụ ! Góa phụ khó lắm, nếu gọi em như thế, ngày nào em cũng mộ mà ! Cho mộ cũng yên !"
Bác sĩ Đào: "......"
"Cốc cốc!" Bác sĩ Đào nổi nữa, chủ yếu là sợ tiếp Khương Duyệt sẽ còn "sáng tạo" câu gì kích thích Cố Dã nữa.
"Bác sĩ Đào!" Khương Duyệt đầu , thấy bác sĩ Đào ở cửa với vẻ mặt co giật, lập tức lo lắng: "Có kết quả kiểm tra của Cố Dã vấn đề gì ạ?"
Bác sĩ Đào Khương Duyệt đầy ẩn ý, tới kiểm tra đồng t.ử của Cố Dã lắc đầu: "Không vấn đề gì mới, chỉ là nhiệt cao, lát nữa y tá sẽ qua truyền dịch bổ sung nước cho Đoàn trưởng Cố."
Nghe , Khương Duyệt thở phào nhẹ nhõm, ngay đó cô hỏi: "Vậy Cố Dã tiến triển gì ạ?"
Bác sĩ Đào: "Tạm thời thì , nhưng cũng !"
Khương Duyệt mím môi. Bác sĩ Đào an ủi cô: "Tình trạng của Đoàn trưởng Cố vẫn hơn so với lúc mới đưa , chỉ cần chuyển biến là hy vọng!"
"Lúc mới thế nào ạ?" Mặt Khương Duyệt trắng bệch.
"Cả máu... khụ khụ, nhớ còn kiểm tra phòng, lát nữa !" Bác sĩ Đào phát hiện sắc mặt Khương Duyệt trắng đến mức gần như trong suốt, vội vàng dừng câu chuyện, tìm cớ chuồn lẹ.
Lúc Cố Dã mới đưa , ngay cả bác sĩ như họ thấy cũng tê da đầu, chỗ nào đẫm máu.
Bác sĩ Đào Khương Duyệt đau lòng.
Khương Duyệt rửa mặt xong thì Lý Văn Cường mang bữa sáng đến cho cô: một bát cháo, hai cái bánh bao thịt và ít dưa muối.
Bánh bao trong bệnh viện to, Khương Duyệt ăn một cái no, cái còn đưa cho Lý Văn Cường.
Buổi sáng Cố Dã truyền dịch, Khương Duyệt cả, cứ bên giường bệnh túc trực.
Lại một ngày nữa trôi qua, Cố Dã vẫn tỉnh.
Khương Duyệt lo âu trong phòng bệnh, nhưng lo lắng đến mấy cũng chẳng gì.
Đêm xuống, Khương Duyệt gục xuống bên giường bệnh Cố Dã ngủ . Bỗng nhiên, ngón tay Cố Dã khẽ động đậy.
Khương Duyệt gục ngủ cả đêm, sáng hôm tỉnh dậy cổ cứng đơ, eo cũng sắp gãy. Cô một tay xoa eo, định nhấc tay lên xoa cổ thì rút . Khương Duyệt cúi đầu , tay cô và tay Cố Dã từ lúc nào mười ngón đan chặt .
Khương Duyệt nghĩ nhiều, chỉ tưởng đêm qua vô thức nắm lấy tay Cố Dã. Cô cẩn thận rút tay về, nắn nắn gáy.
Lúc , Khương Duyệt bỗng cảm nhận một ánh nóng rực đang dán chặt .