Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 20: Nhìn cái dáng vẻ có tật giật mình kìa
Cập nhật lúc: 2025-12-09 11:08:29
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
" với Cố Dã , sẽ tự nấu cơm." Khương Duyệt nhớ rõ sáng nay khi Cố Dã cửa, cô còn nhắc chuyện .
"Vậy khả năng Cố Đoàn trưởng bận quá nên quên mất." Chị Triệu thu hồi tầm mắt, Khương Duyệt với vẻ thôi.
Khương Duyệt đang rũ mắt suy nghĩ nên để ý. Cô nghĩ Cố Dã thể nào quên , khả năng là vẫn tin tưởng cô.
Liên Dung Dung thấy thành công Khương Duyệt ghê tởm, tâm tình , đường như gió chân.
Vào đến khu gia thuộc, chị Triệu xách giúp cái làn đến tận cửa nhà Khương Duyệt, cô cảm kích vô cùng.
"Chị nhà chơi uống miếng nước ạ!" Khương Duyệt lấy chìa khóa mở cửa, nhiệt tình mời chị Triệu nhà.
"Thôi thôi! Về nhà còn một đống việc đây!" Chị Triệu xua tay, với Khương Duyệt: "Tiểu Khương , nếu cô chê thì chợ chúng hẹn cùng nhé!"
"Được quá chứ ạ! Sao em chê ? Cầu còn chẳng chứ!" Khương Duyệt mắt sáng lên, cùng thì còn gì bằng, thể ngóng chuyện phiếm.
"Cố Dã với em là chị Triệu bụng nhất, trong ngoài đều lo liệu chu , bảo em học tập chị nhiều đấy ạ! Em còn trẻ, nhiều chuyện hiểu, còn phiền chị chỉ bảo thêm!" Những lời nịnh nọt mất tiền mua, Khương Duyệt tuôn tới tấp.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Điều thứ nhất trong đắc nhân tâm: Mồm miệng ngọt ngào.
"Cố Đoàn trưởng thế thật ?" Chị Triệu quả nhiên xong tít mắt.
"Đương nhiên ạ! Cố Dã thường xuyên khen chị đảm đang lắm!"
Là thì ai chẳng thích lời , hiển nhiên những lời tâng bốc của Khương Duyệt khiến chị Triệu hưởng thụ.
Chỉ Liên Dung Dung bên cạnh mà trợn trắng mắt, thầm mắng trong lòng: "Đồ giả tạo!"
"Nói chị ngại quá! Tiểu Khương , đều là nhà quân nhân, sống cùng một khu, chúng nên qua nhiều hơn! Cần giúp gì cứ ới một tiếng nhé!" Chị Triệu vui vẻ cực kỳ.
"Vâng ạ! Chị Triệu! Vậy em cung kính bằng tuân mệnh!" Khương Duyệt tiễn chị Triệu cửa, theo bóng dáng chị và Liên Dung Dung khuất khúc quanh mới nhà.
Cô ướm thử cái làn, nghĩ thầm thể vẫn quá yếu ớt, sức lực gầy trơ xương, chẳng chút đường cong nào, rèn luyện thôi!
Khương Duyệt lấy đồ ăn , chia nhiều mang trong sân.
Vừa khi , chị Triệu còn tiết lộ cho Khương Duyệt một tin tức: Mỗi thứ Ba và thứ Sáu hàng tuần, bộ phận hậu cần sẽ xe thành phố mua sắm. Nếu cô đồ đạc cồng kềnh cần mua thì thể nhờ xe, về trong ngày, nhưng nhanh chân.
"Chị , chị thấy Khương Duyệt hôm nay là lạ ?" Liên Dung Dung tới chỗ vắng liền vội vàng kéo chị Triệu , vẻ mặt thần bí hóng hớt, "Bình thường mắt cô mọc đỉnh đầu, tới khu gia thuộc lâu thế mà em từng thấy cô với ai! Sao hôm nay khách sáo với em thế?"
Thực trong lòng chị Triệu cũng thấy lạ: " là lạ!"
Liên Dung Dung bộ kinh ngạc: "Hơn nữa giờ Khương Duyệt bao giờ tự chợ nấu cơm, hôm nay đúng là phá lệ đầu tiên! Lại còn mua nhiều đồ ăn thế! Chưa cái khác, chỉ riêng con cá vược ít nhất cũng ba bốn cân, đến hai đồng bạc chứ chẳng chơi!"
"Cô Liên, cô gì?" Chị Triệu hồ nghi Liên Dung Dung, cảm thấy lời của cô ẩn ý.
"Chị , em lo là Khương Duyệt chỉ hứng lên nhất thời thôi, cô nấu cơm ? Mua nhiều đồ ngon thế, đừng để đến lúc đó hời cho mụ Lý Hồng Anh!" Liên Dung Dung thích Khương Duyệt, nhưng cô càng chướng mắt Lý Hồng Anh hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-20-nhin-cai-dang-ve-co-tat-giat-minh-kia.html.]
Cố Dã thuê Lý Hồng Anh dọn dẹp nấu cơm là trả lương, tiền chợ còn đưa riêng. Lý Hồng Anh ngoài mặt một đằng trong nẻo một nẻo, cầm tiền nhưng chỉ chợ nhặt lá cải thối vứt , mua loại thịt nọng rẻ tiền đầy hạch cho Khương Duyệt ăn.
Cũng chỉ Khương Duyệt ngu ngốc, cả cái khu gia thuộc đều thủ đoạn hạ cấp của Lý Hồng Anh, chỉ cô bịt mắt!
"Cô Liên đấy! Chị nhắc nhở Khương Duyệt một chút!" Chị Triệu đầu định tìm Khương Duyệt.
"Chị ơi!" Liên Dung Dung vội kéo chị Triệu , "Chị đừng ! Người như Khương Duyệt nếu chịu lời khác thì đến nỗi Lý Hồng Anh dắt mũi lâu thế ?"
" cũng thể cứ để Khương Duyệt Lý Hồng Anh bắt nạt mãi thế !" Chị Triệu , "Hơn nữa chị thấy Khương Duyệt giống ..."
"Chị quên năm ngoái chị chướng mắt quá nên giúp Khương Duyệt mắng Lý Hồng Anh, kết quả Khương Duyệt chẳng những cảm kích mà còn trách chị lo chuyện bao đồng ?" Một câu của Liên Dung Dung thành công chị Triệu chần chừ.
Cô tiếp tục : "Thôi chị ạ, em cũng chỉ thế thôi! Việc nhà ai nấy lo, dù chúng cũng nhắc , nếu Khương Duyệt thật sự khác thì cô tự thế nào!"
Nói xong, Liên Dung Dung lôi chị Triệu thẳng.
Hai đường về còn gặp Lý Hồng Anh.
"Ái chà, chợ về đấy ! Cho bọn xem hôm nay nhà chị mua thức ăn gì nào!" Liên Dung Dung cố ý chào hỏi, còn bộ lục cái làn của Lý Hồng Anh.
Lý Hồng Anh vội vàng giấu cái làn lưng, mặt nở nụ giả tạo, giọng âm dương quái khí: "Nhà chúng như nhà Đại đội trưởng Vương của cô, tư cách cao, bữa nào cũng thịt ăn! Chúng thì ăn gì ngon chứ? Cũng chỉ là mấy món rau dưa cũ rích thôi! Thôi nhé, về nấu cơm đây!"
"Hừ! Nhìn cái dáng vẻ tật giật kìa!" Liên Dung Dung nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía bóng lưng Lý Hồng Anh.
Lý do Liên Dung Dung ghét Lý Hồng Anh hẳn vì chuyện bà lừa gạt Khương Duyệt, mà là vì Liên Dung Dung kết hôn mấy năm vẫn con, trong lòng vốn sốt ruột.
Còn mụ Lý Hồng Anh đẻ sòn sòn tận năm đứa, trong đó bốn đứa con trai. Ở trong khu gia thuộc lưng mụ lúc nào cũng thẳng tắp, cảm giác ưu việt tràn trề.
Lý Hồng Anh đặc biệt thích chọc nỗi đau của Liên Dung Dung, thường xuyên cố ý chằm chằm bụng cô hỏi: "Vợ Đại đội trưởng Vương , bụng vẫn tin tức gì ?"
Liên Dung Dung mà ưa nổi Lý Hồng Anh mới là lạ!
Chị Triệu về nhà xong liền bắt tay việc. Một lát , ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa.
"Thằng Ba, mau mở cửa con!" Chị Triệu gọi đứa con trai út đang chơi bùn trong sân.
"Mẹ ơi, tìm !" Thằng bé gọi vọng trong.
Chị Triệu từ trong bếp thò đầu , thấy Khương Duyệt tới thì ngạc nhiên, vội buông cái xẻng xào nấu, lau hai tay tạp dề: "Là Tiểu Khương , giờ sang đây? Mau , nhà thiếu gia vị gì ?"
Khương Duyệt tươi rói : "Chị Triệu, em sang trả trứng gà ạ!"
Chị Triệu xua tay: "Ôi dào, hai quả trứng thôi mà, trả cái gì chứ, cô còn mất công chạy sang đây một chuyến!"
"Phải trả chứ ạ!" Chị Triệu càng khách sáo, Khương Duyệt càng thể chiếm món hời . Hơn nữa hôm nay nếu gặp chị Triệu, cô cũng chẳng mang nổi cái làn đồ ăn về.
"Chị ơi, sáng nay em mua ít điểm tâm, mang một ít sang cho bọn trẻ nếm thử ạ!"
Có qua mới toại lòng , Khương Duyệt từ đến nay là tri ân báo đáp.