Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 170: Đồ lưu manh

Cập nhật lúc: 2025-12-09 13:28:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

"Mẹ kiếp!" Trương Kiến Quốc tên mặt trắng dám c.h.ử.i là dã nhân, liền vung tay lên định đ.á.n.h , "Hôm nay đ.á.n.h gãy mấy cái răng của mày thì mày tưởng lính tráng bọn tao dễ bắt nạt lắm đấy!"

 

"Á! Bộ đội đ.á.n.h !" Chân Kiện thấy Trương Kiến Quốc hung hăng lao tới, sợ quá đầu bỏ chạy, chạy la làng: "Đánh đ.á.n.h ! Quân đội nhân dân đ.á.n.h dân!"

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Khương Duyệt chỉ lơ đễnh một chút thấy Trương Kiến Quốc và Chân Kiện lao . Cô vốn định kéo Trương Kiến Quốc , với cái hình yếu nhớt như gà rù của Chân Kiện, nhỡ Trương Kiến Quốc đ.ấ.m một cái c.h.ế.t thì khổ.

 

Chân Kiện thực sự quá đê tiện, thế là Khương Duyệt "trượt tay" một cái, túm vạt áo của Trương Kiến Quốc.

 

Bên Trương Kiến Quốc tung một cước m.ô.n.g Chân Kiện, đá bay xa ngã sấp mặt. Chân Kiện mặt đất rên rỉ kêu la t.h.ả.m thiết hơn.

 

"Thằng mặt trắng dậy mau! Tao còn dùng sức !" Trương Kiến Quốc khinh thường . Tên yếu thật, mới dùng hai phần sức lực mà bẹp dí dậy nổi ?

 

Thế nếu dùng mười phần sức lực đ.ấ.m một quyền thì tên đời nhà ma luôn ?

 

"Á! Đánh ! Bộ đội đ.á.n.h ! Còn vương pháp ! Mau gọi công an tới đây!" Chân Kiện cảm giác m.ô.n.g vỡ tám mảnh, đau đến nước mắt nước mũi giàn giụa. Hơn nữa lúc nãy ngã sấp mặt xuống đất, giờ mặt cũng đau điếng.

 

Xong xong , dựa mặt để kiếm cơm, nếu khuôn mặt tuấn tú hủy hoại thì bạn gái chắc chắn sẽ đá !

 

Lúc , mấy qua đường rõ sự tình thấy bộ đội đá giữa đường liền xúm bênh vực kẻ yếu: "Đồng chí quân nhân đ.á.n.h thế? Đánh là phạm pháp đấy!"

 

"Nhà nước nuôi các để các bắt nạt dân chúng!"

 

"Anh xem đ.á.n.h đến mức dậy nổi kìa, ôi trời ơi, sợ là gãy xương đấy!"

 

Thấy vây xem càng lúc càng đông, Chân Kiện như tiếp thêm sức mạnh, kêu gào t.h.ả.m thiết hơn: "Ái da! Ái da! Đau c.h.ế.t mất thôi! Có ai , đưa bệnh viện với, cảm giác nội thương !"

 

Trương Kiến Quốc thấy thế tức đến mức c.h.ử.i ầm lên: "Thằng mặt trắng bớt diễn , tao còn dùng sức!"

 

Người qua đường bất bình : "Đánh là sai ! Liên quan gì đến việc dùng sức ! Hơn nữa, bảo dùng sức mà đ.á.n.h đến mức dậy nổi?"

 

" đấy! Ái da! Ái da đau c.h.ế.t mất!" Chân Kiện thấy qua đường đều giúp chỉ trích gã dã nhân , trong lòng đắc ý, m.ô.n.g cũng bớt đau hẳn.

 

"Mấy các chẳng gì cả!" Trương Kiến Quốc sợ cãi , nhưng đông thế mồm năm miệng mười cãi , tức đến đỏ mặt tía tai.

 

Lúc , Khương Duyệt dắt Ninh Ninh rẽ đám đông , quát lớn một tiếng: "Đừng cãi nữa!"

 

Mọi thấy lên tiếng là một cô gái xinh liền dừng câu chuyện về phía cô.

 

"Khương Duyệt, em đừng sợ, ở đây, tên dã nhân dám bắt nạt em !" Chân Kiện thấy Khương Duyệt tới, cố nén đau bò dậy, vẻ mặt mà cho là vô cùng soái khí.

 

miệng thì lời mạnh mẽ, chân lén dịch về phía mấy đàn ông vạm vỡ bên cạnh. Đồng thời còn hất cằm khiêu khích Trương Kiến Quốc. Đồ dã nhân thối tha, thấy , Khương Duyệt vội vàng chạy tới chắc chắn là để bảo vệ !

 

"Cô gái, hai quen ? Có cả hai đều tên lính bắt nạt ?" Người qua đường dáng vẻ như hoa như ngọc của Khương Duyệt, mặc định cô cũng là nạn nhân.

 

Khương Duyệt thấy Trương Kiến Quốc định giải thích, giơ tay ngăn . Cô quét mắt một vòng những qua đường đang đầy vẻ bất bình, trong mắt lập tức ngập nước, nức nở hai tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-170-do-luu-manh.html.]

 

Lần qua đường càng thêm phẫn nộ, tất cả đều sang chỉ trích Trương Kiến Quốc: "Nữ đồng chí đừng sợ, chúng đông thế , tên lính dám gì cô !"

 

"Có cần chúng giúp cô gọi công an ?"

 

Chân Kiện thấy Khương Duyệt đột nhiên , gương mặt xinh đẫm lệ như hoa lê dính hạt mưa, chỉ cảm thấy tim đau như cắt: "Khương Duyệt, em đừng , em chịu khổ , đừng sợ, chuyện em với , đồng ý! Một trăm đồng ý! Một vạn đồng ý!"

 

Khương Duyệt lạnh trong lòng. Chuyện ? Chẳng là chuyện nguyên chủ bỏ trốn cùng Chân Kiện ? Còn một trăm một vạn đồng ý? Nghĩ lắm!

 

Ngay khi xôn xao bênh vực Khương Duyệt và Chân Kiện, Chân Kiện đang thầm mừng thầm vì Khương Duyệt quả nhiên vẫn còn vương vấn , Khương Duyệt thấy khí đủ nóng, từ từ giơ tay lên. Chân Kiện tưởng Khương Duyệt nắm tay , mắt sáng rực lên, vội vàng đưa tay về phía cô.

 

Lúc còn quên ném cho Trương Kiến Quốc một ánh mắt khiêu khích.

 

"Là ! Người bắt nạt là tên !" Khương Duyệt tức giận .

 

"! Chính là ! Chính là tên lính bắt nạt nữ đồng chí !" Chân Kiện cũng chỉ tay Trương Kiến Quốc, "Mau báo công an bắt !"

 

Chân Kiện xong, thấy chỉ trích tên dã nhân chằm chằm , liền ngơ ngác hỏi: "Mọi gì?"

 

Trương Kiến Quốc Chân Kiện chỉ mặt thì khinh thường hất cằm, hiệu cho Chân Kiện sang bên cạnh. Chân Kiện máy móc chuyển động tròng mắt, đó chạm một bàn tay thon dài trắng nõn.

 

Hắn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và phẫn nộ của Khương Duyệt, trong lòng bỗng dấy lên nỗi bất an, nhưng ngay đó nghĩ đến việc Khương Duyệt mê như thế nào, liền lấy tự tin.

 

"Khương Duyệt, em nhầm ! Anh bắt nạt em? Bắt nạt em rõ ràng là tên dã nhân mà!"

 

"Anh bớt ngụy biện , ngốc, ai bắt nạt chẳng lẽ còn ?" Khương Duyệt cái dáng vẻ đê tiện của Chân Kiện, lạnh đầy châm biếm.

 

"Các các chị đừng hiểu lầm đồng chí quân nhân , bắt nạt , mà là tên lưu manh ! còn chẳng quen , tên lưu manh chạy tới quen còn định sàm sỡ , đồng chí quân nhân vì giúp mới đá , kết quả vu khống ngược cho đồng chí quân nhân!"

 

Nghe Khương Duyệt xong, đám qua đường đều lộ vẻ tức giận: "Hóa là chúng hiểu lầm đồng chí quân nhân! Xin nhé đồng chí, nãy nên chỉ trích như !"

 

"Thằng cha cũng dáng học, giở trò lưu manh giữa đường thế ?"

 

"Phi! Đồ lưu manh!"

 

Chân Kiện thấy tình thế xoay chuyển bất ngờ, ai cũng mắng thì cuống tức: "Khương Duyệt em thế là ý gì? Sao em thể như ? Sao quen ? Chúng rõ ràng là..."

 

"Các các chị thấy , tên lưu manh ngóng tên , cứ bám riết lấy mãi. lo bọn chúng là một băng nhóm tội phạm theo dõi , sợ lắm! Các thể giúp bắt tên lưu manh giải lên đồn công an ?"

 

Khương Duyệt cố tình ngắt lời Chân Kiện, cho chuyện bọn họ là bạn học cấp ba.

 

Cô là nguyên tác, tên Chân Kiện đối với nguyên chủ chỉ là trêu đùa, cố ý thư tán tỉnh, xúi giục nguyên chủ ly hôn ngay khi kết hôn.

 

Hơn nữa Chân Kiện đê tiện ở chỗ lúc nguyên chủ còn độc thì tán, cứ đợi nguyên chủ kết hôn mới chạy tới câu dẫn.

 

Nguyên chủ cố nhiên là ngu ngốc, nhưng hành vi của Chân Kiện càng bỉ ổi hơn!

 

 

Loading...