Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 153: Anh đứng đắn quá, em muốn trêu ghẹo anh chút thôi!

Cập nhật lúc: 2025-12-09 13:28:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Trước khi ngủ, Khương Duyệt thường bếp kiểm tra xem bát đũa cất hết tủ trạn .

 

Gần đây trời nóng, muỗi đặc biệt nhiều, nếu cất kỹ bát đũa, sáng trong bát sẽ đầy muỗi c.h.ế.t, rửa cũng chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là Khương Duyệt thấy mất vệ sinh.

 

Nắp lu nước cũng đậy kín, nước uống sạch uống sẽ tiêu chảy.

 

Đợi kiểm tra xong xuôi thứ, Khương Duyệt khóa cửa kỹ càng về phòng thì thấy Cố Dã đang ở mép giường, lật xem cuốn sách cô để tủ đầu giường, còn Ninh Ninh vốn đang ngủ giường thấy .

 

Khương Duyệt cần nghĩ cũng Ninh Ninh Cố Dã bế sang phòng bên .

 

Cố Dã ngẩng đầu lên, thấy Khương Duyệt mặc bộ đồ hoa nhí màu xanh kín mít từ đầu đến chân như hồi sáng, khuôn mặt tuấn tú chút cứng .

 

"... Em, nóng ?" Anh hỏi.

 

Khương Duyệt phe phẩy quạt nan : "Cũng bình thường, cửa sổ mở hết , nóng lắm."

 

Cố Dã: "..." Không nóng mà còn đó quạt lấy quạt để?

 

Nhắc đến nóng, Khương Duyệt sực nhớ chuyện mua quạt điện, bèn với Cố Dã: "Cố Dã, thể kiếm giúp em năm tờ phiếu công nghiệp ?"

 

Cố Dã hỏi: "Em định mua gì?"

 

Khương Duyệt xuống bên cạnh Cố Dã, kéo kéo cổ áo, tiếp tục quạt: "Em mua một cái quạt điện, hôm qua em Bách hóa Đại lầu chấm một cái quạt cây túp năng , giá 170 đồng, cần năm tờ phiếu công nghiệp."

 

"Tiền em đủ nhưng phiếu." Khương Duyệt để Cố Dã nghĩ cô đang xin tiền . Anh mua xe đạp cho cô lấy tiền, đó đưa cô hơn 100 đồng, bản cô cũng chút tiền tiết kiệm, đủ tiêu.

 

"Được! Phiếu công nghiệp để nghĩ cách." Cố Dã đón lấy cái quạt trong tay Khương Duyệt, sức dài vai rộng, quạt gió cũng mạnh, tóc Khương Duyệt bay cả lên.

 

Cố Dã chỉ quạt vài cái liền buông xuống, Khương Duyệt vội nắm lấy bàn tay to của : "Cố Dã đừng dừng, tiếp tục quạt mà!"

 

Cố Dã buồn Khương Duyệt: "Chẳng em bảo nóng ?"

 

Khương Duyệt banh cổ áo , lúc cũng chẳng màng hình tượng gì nữa: "Nóng nóng nóng! Bộ dày quá, nóng c.h.ế.t em !"

 

Khóe miệng Cố Dã nhếch lên: "Vậy em còn cởi ?"

 

Khương Duyệt vẫn cứng miệng: "Không cởi cởi! Ngủ là hết nóng ngay!"

 

Cố Dã: "Em còn định mặc bộ ngủ á?"

 

Khương Duyệt liếc xéo : "Chứ mặc cái gì?"

 

Cố Dã trả lời, dậy khóa cửa phòng. Khương Duyệt thấy thế vội túm chặt cổ áo, co rúm góc giường, vẻ mặt hoảng sợ: "Cố Dã định gì? Anh đừng bậy nhé! Không là em gọi đấy!"

 

Bước chân Cố Dã khựng , kinh ngạc Khương Duyệt. Vị Đoàn trưởng Cố xưa nay vẫn luôn chính trực ngay thẳng trong nháy mắt nghệt mặt : "Khương Duyệt em đang cái ——"

 

Ngay đó Cố Dã thấy ý xa trong mắt cô vợ nhỏ nhà , khóe miệng lập tức giật giật.

 

Khương Duyệt thấy trêu Cố Dã thành công, giường che miệng trộm.

 

"Khương Duyệt!"

 

Khương Duyệt tiếng Cố Dã nghiến răng, đầu , chạm ánh mắt của . Người đàn ông mắt sáng như , một cái chộp lấy bắt hai tay Khương Duyệt.

 

"Cố Dã, giận ?" Khương Duyệt vội sấn tới hôn lên khóe môi , tươi như hoa, "Đừng giận mà, em đùa chút thôi! Nào, một cái !"

 

Khương Duyệt chính là thấy Cố Dã bình thường đắn quá, lúc nào cũng nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm túc nên trêu ghẹo chút thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-153-anh-dung-dan-qua-em-muon-treu-gheo-anh-chut-thoi.html.]

Cố Dã hừ một tiếng, mùi hương thoang thoảng Khương Duyệt ập mặt, khóe miệng rõ ràng thả lỏng xuống.

 

Khương Duyệt cong môi , hai tay vòng qua cổ Cố Dã, hôn lên môi : "Thế mới đúng chứ!"

 

Cố Dã dùng nụ hôn mãnh liệt như vũ bão để đáp Khương Duyệt.

 

Đến khi Khương Duyệt hồn, cô chỉ còn nội y, chiếc áo hoa nhí màu xanh cởi vứt từ lúc nào.

 

Làn da Khương Duyệt trắng như tuyết, một tháng, cô còn gầy trơ xương, mặt mũi xanh xao như lúc mới đến nữa. Người da thịt, núi tuyết trập trùng, eo thon như lụa.

 

Cố Dã hôn dọc xuống, thưởng thức say mê, yêu thích nỡ buông tay.

 

Khương Duyệt hôn đến thở hổn hển. Tuy Cố Dã dừng ở bước cuối cùng, nhưng Khương Duyệt còn cảm thấy hụt hẫng nữa.

 

Đêm khuya, Khương Duyệt trong vòng tay Cố Dã ngủ say, khuôn mặt xinh vẫn phai hết sắc hồng của cô, Cố Dã mất ngủ.

 

Anh thể cho Khương Duyệt sắp gì, nhưng trong lòng rõ nhiệm vụ hung hiểm đến nhường nào.

 

Cố Dã nhớ tới câu Khương Duyệt là chiến thần mạnh nhất, khỏi buồn búng nhẹ lên chiếc mũi cao thẳng của cô trong giấc mơ.

 

Chỉ vì sự tin tưởng của cô dành cho , tuyệt đối thể cô thất vọng!

 

Khương Duyệt ngủ một giấc dậy, Cố Dã ở đó, Ninh Ninh thì đưa về, cô bé hồn nhiên chuyện gì xảy , đang ngủ ngon lành.

 

Khương Duyệt tưởng Cố Dã ở ngoài sân, dậy ngoài dạo một vòng thấy , mới thấy tờ giấy Cố Dã để bàn, đến đoàn bộ, hôm nay còn họp ở nơi khác, trưa về ăn cơm.

 

Nhớ chuyện tối qua, mặt Khương Duyệt ửng hồng. Cô đưa tay vỗ vỗ mặt, kẹp tờ giấy cuốn sổ tay, chữ Cố Dã quá, Khương Duyệt nỡ vứt .

 

Giờ mới đến 7 giờ sáng, thời gian còn sớm. Khương Duyệt lấy túi xách giá xuống, lấy mấy chiếc áo thun nhỏ. Tối qua Liên Dung Dung đưa sang ba chiếc, giờ tổng cộng là năm chiếc.

 

Hôm qua huyện thành, ngoại trừ đến Cục Công an, những việc khác định thì chẳng việc nào, đều vụ "xem mắt" dở quấy nhiễu.

 

Khương Duyệt quyết định tranh thủ lúc Triệu Đại Thử thả, huyện thành thêm một chuyến nữa.

 

Vốn dĩ Khương Duyệt định bàn bạc với chủ nhiệm Bách hóa Đại lầu xem thể treo bán mấy chiếc áo thun ở khu quần áo , kết quả xảy cái màn xem mắt hài hước , giờ Tào Dũng chính là chủ nhiệm Bách hóa Đại lầu thì càng thể đến tìm nữa.

 

Hôm nay Khương Duyệt đưa Ninh Ninh nhà ăn ăn sáng mà nấu mì ở nhà. Ăn xong bữa sáng cùng Ninh Ninh, cô mang theo đồ đạc, dắt xe đạp cửa.

 

Tối qua khi ngủ, Cố Dã buộc chặt chiếc ghế mây nhỏ ghế xe đạp. Khương Duyệt bế Ninh Ninh lên, phía ghế tay vịn nhỏ để Ninh Ninh bám . Khương Duyệt đạp thử hai vòng, xác định Ninh Ninh an mới yên tâm đạp xe khỏi khu gia thuộc.

 

Khương Duyệt thẳng đến Cung Tiêu Xã huyện. 9 giờ sáng, Cung Tiêu Xã vắng tanh, mấy nhân viên bán hàng dọn vệ sinh xong đều gục xuống quầy ngủ bù hoặc túm tụm tán gẫu.

 

Người bán vải là một cô gái trẻ trạc tuổi Khương Duyệt, bà chị hôm nọ ở đó.

 

bà chị rõ ràng dặn dò cô gái , nên thấy Khương Duyệt, cô gái liền mỉm : "Cô mua vải đúng ? Đi theo !"

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Khương Duyệt ngạc nhiên, cô gái giải thích: "Chị Tạ với , hôm qua cô tới, hôm nay chị việc xin nghỉ, dặn nếu cô tới thì bảo dẫn cô xem vải."

 

"Ra là !" Khương Duyệt theo cô gái trẻ về phía nhà kho.

 

Điều khiến Khương Duyệt vui mừng là vải cô gái trẻ đưa cho cô xem dù là hoa văn chất liệu đều , hơn nữa còn , thế nào cũng giống vải thanh lý.

 

"Thế nào? Ưng ý ?" Cô gái trẻ che miệng thì thầm hỏi.

 

Khương Duyệt ngẩng đầu , buồn bực hỏi: "Mấy loại vải đều cần phiếu ?"

 

Cô gái trẻ gật đầu đầy vẻ bí hiểm: "Cô mua thì cần phiếu!"

 

"Hả? Tại ?" Khương Duyệt hiểu nổi.

 

 

Loading...