Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 130: Cố Dã, có phải anh bị bệnh khó nói không?

Cập nhật lúc: 2025-12-09 13:27:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Đừng là Khương Duyệt, chính bản Cố Dã cũng giật với giọng điệu của . Đường đường là một quân nhân sắt đá, từ bao giờ chuyện nhẹ nhàng, xuống nước như ?

 

Huống chi là với phụ nữ.

 

Trừ phi phụ nữ là vợ !

 

Khương Duyệt Cố Dã đang nghĩ gì, chỉ thấy mặt đỏ lên trông thấy. Cô khỏi suy đoán: Cố Dã đỏ mặt, đang nghĩ gì thế? Tại cho cô mặc váy hai dây ở nhà ? Chẳng lẽ nỗi khổ tâm gì khó ?

 

Tuy Khương Duyệt cũng thấy chỉ dựa việc Cố Dã cấm cô mặc váy hai dây mà suy bệnh khó thì khiên cưỡng, nhưng kết hợp với việc bảo đợi một tháng nữa mới động phòng thì chuyện trở nên đáng ngờ.

 

"Cố Dã, ... ... bệnh gì... khó ?" Khương Duyệt ghé sát Cố Dã, phả thở thơm như hoa lan mặt .

 

Ban đầu Cố Dã sự gần gũi đột ngột và mùi hương của Khương Duyệt cho mê , đến mức nín thở. ngay khi hiểu gì, mặt cứng đờ ngay lập tức.

 

"Khương Duyệt, em đang cái gì ?" Đôi mắt Cố Dã lạnh như băng chằm chằm Khương Duyệt, giọng suýt lạc .

 

Bệnh khó ? Khương Duyệt thế mà dám nghi ngờ bệnh khó !

 

Đã thế, cái ánh mắt cô cứ liếc xuống hạ bộ của là ý gì?

 

"Em đương nhiên chứ!" Khương Duyệt quan sát sắc mặt Cố Dã, thấy mặt đen sì chuyển sang xanh mét, đây là thẹn quá hóa giận , xem cô đoán đúng tám chín phần mười.

 

"Cố Dã, dù thế nào em cũng chê !" Trong lòng Khương Duyệt tính toán xong, nếu Cố Dã thực sự bệnh, là vợ , cô đương nhiên sẽ cùng chữa trị, cô sẽ bỏ rơi !

 

"Thế thì cảm ơn em nhé!" Mặt Cố Dã đen kịt, nghiến răng ken két.

 

"Cho nên Cố Dã , bảo đợi một tháng nữa mới chuyện đó, là... tháng định ... ừm, cái đó ?" Khương Duyệt liếc Cố Dã, thầm nghĩ: Đàn ông đúng là c.h.ế.t vì sĩ diện! Đi cắt bao quy đầu thôi mà, chuyện gì mờ ám , cứ giấu giấu giếm giếm!

 

Cái đó cái là cái gì? Cố Dã hiểu Khương Duyệt đang ám chỉ điều gì, nhưng ánh mắt lén lút, né tránh của cô, thừa cô đang nghĩ bậy bạ.

 

Cố Dã cảm thấy tôn nghiêm đàn ông sỉ nhục trầm trọng!

 

Lần mặt chỉ đen mà chuyển sang màu gan heo luôn !

 

"Khương Duyệt!"

 

"Hả?" Khương Duyệt đáp lời, phát hiện cổ tay Cố Dã tóm chặt.

 

Chưa kịp phản ứng, Cố Dã kéo tay cô ấn xuống . Khương Duyệt sững sờ vài giây bừng tỉnh, ngẩng lên Cố Dã với vẻ mặt thể diễn tả bằng lời.

 

Cố Dã thế mà ...

 

"Giờ thì em xem, bệnh khó ?" Cố Dã cúi xuống sát mặt Khương Duyệt, mắt đối mắt. Trong đôi mắt đen láy của ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy, từng chữ rít qua kẽ răng.

 

Quả thực một ngày chọc tức điên vài thì cô là Khương Duyệt!

 

Mặt Khương Duyệt đỏ bừng như quả cà chua chín, rụt phắt tay về, ấp úng giải thích: "Em ý đó!"

 

" !" Cố Dã giận thật .

 

Khương Duyệt lúc hổ chỉ đào cái lỗ gốc cây hoa quế mà chui xuống. Vốn mồm mép lanh lợi là thế mà giờ cô cứng họng gì.

 

Trời ơi, hiểu lầm tai hại quá!

 

"Cố Dã đừng giận! Em quần áo ngay đây, váy từ nay em mặc nữa!" Khương Duyệt xong chạy biến phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-130-co-da-co-phai-anh-bi-benh-kho-noi-khong.html.]

Cố Dã: "..." Càng tức hơn!

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Anh bảo cô từ nay mặc cái váy bao giờ? Anh rõ ràng bảo buổi tối thể mặc mà!

 

Đầu óc Khương Duyệt chứa cái gì thế, hiểu kiểu gì trời!

 

lúc Cố Dã cũng tiện gọi cô , chỉ đành hậm hực bóng dáng chạy nhanh hơn thỏ của Khương Duyệt biến mất cửa.

 

Khương Duyệt mở tủ quần áo. Quần áo của nguyên chủ hầu như cô đóng gói tống góc tủ hết. Mấy loại vải thô ráp, vải sợi tổng hợp nóng, cô chẳng giữ cái nào.

 

Hai món duy nhất cô giữ là hai bộ đồ ngủ của nguyên chủ, may thủ công bằng vải bông cũ. Trong ký ức của cô, đây là đồ nuôi nhà họ Khương may cho nguyên chủ.

 

Nếu Cố Dã thích hở hang quá, cô mặc bộ đồ ngủ , áo hoa nhí màu xanh lam, cổ tròn, tay dài, quần dài đến mắt cá chân.

 

Cởi chiếc váy lụa hai dây , Khương Duyệt tiếc. Đây là lụa tơ tằm cô bỏ đống tiền mua, bác Dương khâu tay từng mũi, lúc cắt còn đeo găng tay cho khỏi xước vải.

 

Không ngờ Cố Dã thích phong cách gợi cảm. Chiếc váy thế từ nay đành chịu kiếp đáy tủ, tiếc thật là tiếc!

 

Khương Duyệt mặc xong bộ đồ vải bông hoa nhí xanh lam, xoay một vòng gương. Kín mít từ đầu đến chân thế , chắc Cố Dã hết đường bắt bẻ nhé!

 

Nói thật, vải bông cũ may thủ công mặc lên cũng thoải mái phết. Khương Duyệt hiểu nguyên chủ thích mấy loại vải thô ráp với sợi tổng hợp . Mặc quần áo quan trọng nhất là thoải mái, cô kén chọn chất liệu, nếu mặc thoải mái, bí bách thì kiểu dáng đến mấy cô cũng thèm.

 

Khương Duyệt chạy ngoài, ba bước thành hai chạy đến mặt Cố Dã, lấy lòng : "Cố Dã xem , em váy nhé!"

 

Cố Dã Khương Duyệt xanh lè từ đầu đến chân. Tuy cô mặc gì cũng , nhưng thế thì xanh quá thể!

 

"Em mặc bộ ?" Khương Duyệt chờ Cố Dã khen, nhưng cô thấy mặt càng khó coi hơn thế nhỉ?

 

"Hừ!" Cố Dã hừ lạnh một tiếng, mặt thèm cô, thẳng bếp.

 

Khương Duyệt ngẩn đó sờ đầu hiểu. "Hừ" là ý gì? Rốt cuộc là ?

 

Chẳng lời , mặc váy hai dây nữa ? Sao cô cảm giác Cố Dã vẫn vui?

 

Nghĩ thì thôi, khỏi nghĩ nữa.

 

Cố Dã từ bếp , thấy Khương Duyệt đang gác một chân lên cao tít tựa cây hoa quế để ép dẻo, qua là cơ thể dẻo dai.

 

Cố Dã cô một lúc mới : "Hôm nay căng tin sủi cảo, lát nữa em đưa Ninh Ninh đó ăn, phiếu ăn còn đủ ?"

 

"Vâng, đủ ạ!" Khương Duyệt đầu , thấy Cố Dã đang liền với .

 

Mắt Khương Duyệt , đen lay láy, to tròn hai mí, lông mi dày dài cong vút như cái quạt nhỏ. Đuôi mắt xếch lên, khi cô , đôi mắt cong hình trăng non, long lanh như chứa cả hồ nước xuân, liếc mắt đưa tình vô cùng linh động.

 

Yết hầu Cố Dã chuyển động lên xuống.

 

"Trưa nay về ăn cơm, đừng chờ ! Chiều em đừng nhé, xong việc về đón em lên huyện, qua Cục Công an một chuyến."

 

Nói xong, Cố Dã đội mũ quân đội lên, mở cổng . Đến cửa, Khương Duyệt từ đầu đến chân một lượt, hồi lâu lời nào, bỏ .

 

Khương Duyệt thấy Cố Dã chằm chằm, tưởng điều gì quan trọng , ai dè cứ thế thẳng?

 

chồng cô dù đang giận dỗi thì vẫn trai ngời ngời! Ngay cả dáng cũng toát lên vẻ soái khí bức !

 

Khương Duyệt đóng cổng, nhà lấy chiếu trải đất, mang thêm cái chăn trải lên , cởi giày bước bắt đầu thiền.

 

Trong cái sân nhỏ, gió sớm mùa hè mát lành, tán cây hoa quế chim hót líu lo, Khương Duyệt cảm giác như đang ở chốn đào nguyên.

 

 

Loading...