Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 121: Mở rộng việc làm ăn

Cập nhật lúc: 2025-12-09 13:22:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Khương Duyệt khỏi đầy mười phút thì bác Dương mặt mày ủ rũ trở về.

 

"Bà ơi!" Dương Thúy Linh gọi một tiếng, nhưng bác Dương như mất hồn, thẳng trong.

 

"Thúy Linh, ba cái váy ?" Bác Dương hỏi.

 

"Bà tìm váy gì ạ?" Dương Thúy Linh lo lắng, lẽ quen của bà đến đòi váy?

 

Thế thì bây giờ? Váy bán hết ! Cô bé lấy váy trả cho bà bây giờ?

 

Bác Dương giận dữ mắng: "Bà mới tin thằng Dương Phú Quý đ.á.n.h bài thua tiền, vay nặng lãi trả ! Cái thằng ch.ó c.h.ế.t , mang mấy mảnh vải rẻ tiền đến lừa tiền bà! Cái gì mà gán nợ, bà cần mấy mảnh vải rách của nó cái quái gì? Không ! Bà nuốt trôi cục tức ! Thúy Linh, đưa váy cho bà, bà mang đến cửa nhà thằng Dương Phú Quý, cắt nát vụn mặt cả làng cho hả giận!"

 

Dương Thúy Linh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Dương Phú Quý đòi váy là .

 

"Bà ơi, cháu đang định bảo bà đây, váy bán hết ạ! Đây là 60 đồng tiền, chị Khương Duyệt bảo cháu đưa cho bà!"

 

Bác Dương đang cơn thịnh nộ tìm váy cắt cho bõ tức, đột nhiên thấy váy bán hết, còn 60 đồng, tên Khương Duyệt, bà nhất thời load kịp thông tin.

 

"Thúy Linh, mày cái gì thế? Cái gì mà 60 đồng, cái gì mà váy bán hết? Khương Duyệt bảo mày gì với bà?"

 

Dương Thúy Linh vội kể chuyện hôm nay Khương Duyệt giúp sửa kiểu dáng và bán váy. Bác Dương xong mắt trợn tròn: "Cái gì? Một cái váy bán 30 đồng? Có mua thật á?"

 

"Thật ạ, cháu cũng sợ hết hồn, cứ tưởng mắng cho chứ!" Dương Thúy Linh đến giờ vẫn hết bàng hoàng.

 

"Thế chỗ chỉ 60 đồng?" Bác Dương đếm tiền.

 

"Chị Khương Duyệt bảo chị thu 10 đồng phí thiết kế cho mỗi cái váy ạ." Dương Thúy Linh đáp.

 

"Ra là !" Bác Dương nắm chặt 60 đồng trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần.

 

Từ lúc Dương Phú Quý lừa, mấy ngày nay bà mất ăn mất ngủ, ngày chạy mấy lượt đến nhà đòi tiền. Nếu đòi thì bà xác định là mất trắng. Không ngờ trời tuyệt đường , Khương Duyệt giúp bà bán hết váy đó.

 

Hơn nữa còn bán với giá 30 đồng một chiếc, quần áo cao cấp trong Bách hóa tổng hợp cũng chỉ đến giá đó là cùng!

 

lừa mất 20 đồng, cảm giác như trời sập, kết quả nhoáng cái kiếm gấp đôi. Kể cả Khương Duyệt lấy 10 đồng mỗi cái, bà vẫn lãi 40 đồng. Số tiền mơ bà cũng dám nghĩ tới.

 

"Thúy Linh, Khương Duyệt đến may đồ, đừng lấy tiền công của nó nữa nhé!" Bác Dương dặn dò cháu gái.

 

Rời khỏi tiệm may bác Dương, Khương Duyệt đạp xe đến Bách hóa tổng hợp. Cô xem quạt điện, trời ngày càng nóng, quạt điện thì mùa hè khó sống lắm.

 

Gần đây Khương Duyệt lui tới Bách hóa tổng hợp. Tuy cô thường thẳng lên tầng 2 mua vải, nhưng vì xinh nên nhân viên bán hàng cả hai tầng đều nhẵn mặt cô.

 

Hôm nay cô đến khu đồ điện, nữ nhân viên bán hàng đon đả đón: "Đồng chí xem quạt điện ?"

 

"Vâng, mua cái quạt cho gia đình, chị giới thiệu giúp với ?"

 

Khương Duyệt cứ tưởng thời công nghiệp lạc hậu, vật tư thiếu thốn thì đồ điện hiếm lắm. Không ngờ khu đồ điện bày la liệt, riêng quạt điện bảy tám nhãn hiệu: Hoa Sen Thượng Hải, Hoa Sinh, Lạc Đà, Ngũ Dương... Có cả quạt cây và quạt bàn.

 

"Quạt cây 185 đồng, cần 6 tấm phiếu công nghiệp. Quạt bàn 135 đồng, 5 tấm phiếu công nghiệp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-121-mo-rong-viec-lam-an.html.]

 

Chị bán hàng giới thiệu tỉ mỉ giá cả từng loại cho Khương Duyệt, d.a.o động từ một đến hai trăm đồng, phiếu công nghiệp cần từ 5 đến 8 tấm.

 

Giá cả thì Khương Duyệt chấp nhận , nhưng ngặt nỗi cô phiếu công nghiệp. Cố Dã thường chỉ đưa cô phiếu thịt, phiếu lương thực thôi.

 

Khương Duyệt xem tivi và tủ lạnh. Tivi 420 đồng một chiếc, bật lên thấy "muỗi", thời vẫn là tivi đen trắng, kênh cũng chẳng mấy, thà sách còn hơn, nên cô hứng thú lắm.

 

hứng thú với tủ lạnh hơn. Loại tủ lạnh Tuyết Hoa màu xanh lục cô từng thấy phim. hỏi giá thì hỡi ôi, hơn hai nghìn đồng! Khương Duyệt bỏ cuộc ngay lập tức.

 

Đừng lương một năm của Cố Dã cộng cũng mua nổi một chiếc, mà kể cả cô mua về thì điện lưới nhà cô cũng tải nổi.

 

Mua về dùng thì chỉ tổ chật nhà!

 

Hơn nữa tính theo sức mua hiện tại, hai nghìn đồng tương đương mấy trăm nghìn tệ ở thời đại của cô. Tủ lạnh gì mà giá trị mấy trăm nghìn tệ? Khương Duyệt thà để dành tiền mua nhà còn hơn.

 

"Chị ơi, đủ phiếu công nghiệp, mấy hôm nữa mua quạt nhé." Khương Duyệt định về bàn với Cố Dã xem xoay phiếu công nghiệp .

 

"Được thôi!" Chị bán hàng nhiệt tình với Khương Duyệt, còn tranh thủ buôn chuyện: "Sao hôm nay đưa em gái cùng thế?"

 

"Hôm nay việc nên mang nó theo." Khương Duyệt thuận miệng đáp.

 

"Hai là chị em ruột ?" Chị bán hàng vẻ tò mò về quan hệ giữa Khương Duyệt và Ninh Ninh, hỏi tiếp: "Nhà cô ở huyện ? Nhà mấy ?"

 

Khương Duyệt giọng điệu quen quen. Hôm cô Hà cũng hỏi y hệt thế !

 

Không thể nào, chẳng lẽ chị bán hàng cũng định mối cho cô?

 

Khóe miệng Khương Duyệt giật giật. nghĩ chắc đa nghi quá, cô quen gì chị bán hàng !

 

Tuy nhiên để phòng ngừa "thảm kịch" tái diễn, Khương Duyệt đính chính ngay: "Không chị, đó là con gái đấy. Chúng đùa nên con bé mới gọi là chị, thực nó!"

 

"Nhà ở huyện, ở khu gia đình quân nhân, chồng bộ đội."

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Khương Duyệt cảm thấy cho rõ ràng. Mặc kệ chị ý định mối , cô trải qua cái tình huống "c.h.ế.t " thêm nào nữa.

 

" chị ơi, ở đây bán loại vải nào cần phiếu ?" Khương Duyệt ngước lên thấy quầy vải tầng 2, đảo mắt hỏi.

 

"Cô mua vải cần phiếu á? Không cần phiếu thì chỉ vải tái sinh thôi." Chị bán hàng nhướn mày, Khương Duyệt đầy cảnh giác.

 

"Vải tái sinh , thế thì , kéo cái là rách." Khương Duyệt lắc đầu.

 

Cô mua vải nhiều nên vải tái sinh là gì. Đó là loại vải dệt từ sợi bông phế liệu, bông vụn, quần áo cũ rách tẩy rửa dệt thành sợi thô, khi còn pha cả sợi rơm rạ, độ bền cực kém.

 

Chị bán hàng hỏi: "Cô mua gì?"

 

Khương Duyệt thở dài: " may quần áo, nhưng nhà hết phiếu vải ."

 

"Thế ," chị bán hàng tỏ vẻ nhiệt tình, "Hay thế , lát nữa hỏi giúp cô, mai cô , sẽ báo."

 

"Vâng ạ! Cảm ơn chị!" Sở dĩ Khương Duyệt mua vải là vì hôm nay bán ba chiếc váy, cô nảy ý tưởng: tự thiết kế mẫu, may quần áo đem bán nhỉ?

 

 

Loading...