Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 119: Chắc chắn là chị dâu nhỏ đang nhớ Cố Đoàn đấy

Cập nhật lúc: 2025-12-09 13:22:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Cố Dã sờ sờ tai, thấy tay cũng nóng lây.

 

"Đại đội trưởng đừng bậy, tai nóng là đang nhớ mong, chắc chắn là chị dâu nhỏ đang nhớ Cố Đoàn đấy!" Đại đội phó Bạch bên cạnh thấy Đại đội trưởng Hứa liền chen đính chính.

 

Mấy đều mang vác s.ú.n.g ống, ba lô hành quân và trang đầy đủ, mặc quân phục dã chiến, quấn xà cạp, chạy huỳnh huỵch đường núi.

 

Chạy việt dã mang vác nặng tốn sức, để giữ sức, dọc đường chẳng ai chuyện ngoài những mệnh lệnh cần thiết.

 

Đại đội trưởng Hứa và Đại đội phó Bạch xong cắm cúi chạy tiếp, chân Cố Dã cũng ngừng nghỉ một giây nào.

 

Tố chất quân sự của ba một chín một mười, đặc biệt là Cố Dã. Dù lên chức Đoàn trưởng, công việc sự vụ bận rộn nhưng bao giờ bỏ bê tập luyện. Chính nhờ tố chất cá nhân siêu cường của mà lính quyền cũng ai nấy đều thiện chiến, nổi tiếng quân.

 

Tai Cố Dã cứ nóng bừng cho đến khi kết thúc buổi chạy việt dã. Tuy miệng gì, mặt vẫn nghiêm nghị, nhưng khi Đại đội phó Bạch bảo tai nóng là do Khương Duyệt nhớ , trong lòng sướng rơn, thành 5km đường rừng với tốc độ nhanh hơn hẳn khi.

 

Đại đội trưởng Hứa, Đại đội phó Bạch và đám lính từ xa thấy Cố Dã chờ ở vạch đích, ai nấy đều than trời trách đất.

 

"Hộc hộc, Cố Đoàn, ... hộc hộc... đến từ bao giờ thế?" Đại đội phó Bạch thở dốc hỏi.

 

Cố Dã liếc đồng hồ quân dụng cổ tay, nghiêm mặt : " đợi các nửa tiếng ! Đến còn chạy , với cái tốc độ rùa bò của các thì thi thố quân kiểu gì!"

 

"Hộc hộc, hộc hộc!" Đại đội trưởng Hứa cũng thở . Anh tốc độ của Cố Dã thì quân chẳng mấy ai bì kịp, danh hiệu "đoàn trưởng ma quỷ" hư danh.

 

Nghĩ nghĩ , Đại đội trưởng Hứa khôn ngoan nuốt lời trong, sợ Cố Dã "chỉnh". Hôm qua hành cho đến nỗi tối về nhà bẹp dí như con gián.

 

**

 

Buổi chiều, Khương Duyệt nhờ Liên Dung Dung trông Ninh Ninh một lúc, còn đạp xe huyện thành.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Mấy ngày nay Khương Duyệt chỉ tập xe trong sân và khu gia đình, hôm nay là đầu tiên đạp xe đường lớn. Tuy trong lòng vẫn run nhưng đạp một lúc quen tay là hết sợ.

 

Đoạn đường từ sư đoàn 179 ngoài là đường nhựa phẳng lì, Khương Duyệt đạp bon. đến đoạn đường đất gần huyện thành thì xóc nảy đến mức cô nghi ngờ nhân sinh, đành xuống xe dắt bộ qua đoạn đó mới dám đạp tiếp.

 

Bình thường bộ mất hơn tiếng đồng hồ, xe đạp quả nhiên nhanh hơn nhiều, chỉ bảy tám phút đến huyện thành.

 

Chuyến Khương Duyệt đến tiệm may của bác Dương để lấy quần áo. Hai hôm định lấy nhưng vướng vụ Từ Nhị Cẩu nên hoãn .

 

Đầu giờ chiều, tiệm may yên ắng, chỉ tiếng máy khâu chạy rè rè.

 

Lúc Khương Duyệt bước , thấy Dương Thúy Linh đang vắt sổ cho một chiếc quần.

 

"Chị Khương Duyệt, mấy hôm nay thấy chị tới!" Vừa thấy Khương Duyệt, Dương Thúy Linh vui vẻ mặt.

 

Hơn hai mươi ngày qua, cứ cách hai ngày Khương Duyệt đến may một bộ quần áo, là kiểu dáng cô tự thiết kế, chỉ may cho mà còn may cho con gái. Trong thời gian Khương Duyệt trở nên thiết với bác Dương và Dương Thúy Linh.

 

"Ừ, mấy hôm nay nhà chút việc nên chị qua ." Khương Duyệt quanh một vòng, tìm thấy quần áo của , dùng sào lấy xuống. Lần cô may một chiếc áo sơ mi cộc tay màu xanh lá sen, quần lửng màu nâu và một chiếc váy liền tay hoa nhí màu đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-119-chac-chan-la-chi-dau-nho-dang-nho-co-doan-day.html.]

 

"Chị Khương Duyệt, chị , hai bộ treo ở đây mấy ngày nay, mấy hỏi đấy, nhất là cái váy liền !" Dương Thúy Linh thành thạo vắt sổ chuyện với Khương Duyệt.

 

"Họ hỏi gì?" Khương Duyệt gương ướm thử quần áo lên , càng càng ưng.

 

Ban đầu cô , tưởng chỉ Cung tiêu xã mới bán vải, bác Dương mách cô là Bách hóa tổng hợp nhiều vải hơn, bảo cô qua đó xem thử, ở đó còn bán cả quần áo may sẵn.

 

Khương Duyệt qua đó lượn một vòng. Quần áo may sẵn thời dù là hàng miền Nam nhập về, theo mắt thẩm mỹ của cô vẫn thấy quê mùa. quầy vải ở Bách hóa tổng hợp đúng là nhiều thật, chất liệu cũng phong phú hơn, ngoài vải bông, vải sợi tổng hợp (đac-rông) còn vải len và cả lụa tơ tằm xa xỉ.

 

Chiếc váy ngủ hai dây cô mặc tối qua để quyến rũ Cố Dã chính là lụa tơ tằm, tốn của cô sáu bảy chục đồng. Lúc cô bảo bác Dương may váy ngủ, bác đeo găng tay cắt và khâu tay bộ vì sợ vết chai tay xước tơ lụa.

 

"Họ khen , hỏi hàng miền Nam , còn đòi may kiểu y hệt nữa cơ!" Dương Thúy Linh kể.

 

"Thì cứ may cho họ thôi!" Khương Duyệt gấp quần áo , bỏ túi vải mang theo.

 

"Bà em bảo mấy mẫu đều là thiết kế của chị, hỏi ý kiến chị xem đồng ý ." Dương Thúy Linh mím môi .

 

Thực lúc đầu Khương Duyệt mang bản vẽ đến bảo bác Dương may thế thế , Dương Thúy Linh còn thấy ý tưởng của cô kỳ quặc. Ai ngờ quần áo may xong, Khương Duyệt mặc lên đến mức nghẹt thở.

 

Khương Duyệt ngờ ở cái thời năm 78 mà bác Dương chủ tiệm may nhỏ ý thức về bản quyền, tôn trọng thiết kế của cô.

 

Cô chợt nhớ bác Dương buột miệng kể chuyện giải phóng từng theo sư phụ may đồ cho các tiểu thư nhà tư sản. Tuy bác lập tức nhận lỡ lời và chuyển chủ đề, nhưng Khương Duyệt cũng hiểu tại bác Dương thể hiểu và đáp ứng những yêu cầu của cô.

 

Các tiểu thư nhà tư sản thời đó nhiều từng du học, yêu cầu thấp, gu thẩm mỹ cũng cao. Có thể may đồ cho họ chứng tỏ tay nghề sư phụ của bác Dương giỏi.

 

Thấy Dương Thúy Linh chờ đợi, Khương Duyệt đáp: "Không vấn đề gì!"

 

Mấy tiệm may nhỏ lẻ may vài ba cái, dăm bảy cái thì cô chẳng tiếc gì, nhưng nếu là xưởng may sản xuất hàng loạt thì cô sẽ đòi phí thiết kế.

 

"Thúy Linh, bà em hôm nay nhà ?" Thấy bác Dương mãi , Khương Duyệt hỏi thẳng Dương Thúy Linh: "Cái áo lót chị đặt may xong ?"

 

"Vâng, bà em việc ngoài, tối mới về."

 

Nghe Khương Duyệt hỏi về áo lót một cách tự nhiên như , mặt Dương Thúy Linh đỏ bừng. Cô bé lén ngoài, thấy ai chú ý mới cúi đầu trả lời: "Xong ạ. Chị Khương Duyệt đợi chút, cái quần còn đường may cuối cùng, em xong sẽ lấy cho chị ngay."

 

"Được, vội !" Khương Duyệt phiền Dương Thúy Linh nữa. Cô gương, cởi khăn lụa cổ xem, dấu hôn vẫn còn.

 

Lần bảo Cố Dã hôn cổ, trời nóng thế thể cứ quàng khăn mãi , mà quàng khăn dị nghị.

 

"Chị Khương Duyệt, xong đây ạ!" Dương Thúy Linh gọi.

 

Khương Duyệt nhận lấy cái áo lót từ tay Dương Thúy Linh: "Thúy Linh kéo rèm giúp chị, chị trong thử xem cần sửa gì ."

 

"Vâng!" Mặt Dương Thúy Linh vẫn đỏ. Cô bé hiểu Khương Duyệt thể cầm món đồ lót nhạy cảm thử một cách tỉnh bơ như . Cô bé tắm xong giặt đồ lót phơi trong phòng vì sợ thấy, hổ c.h.ế.t .

 

Khương Duyệt mặc thử thấy khá hài lòng. Thời tuy bán áo n.g.ự.c nhưng độ co giãn, gọng đỡ, phần cúp n.g.ự.c chỉ là một miếng vải, mặc nhăn nhúm khó chịu. Vì thế Khương Duyệt tự thiết kế kiểu dáng, mua vải thun co giãn và khuy cài nhờ bác Dương may theo ý .

 

 

Loading...