Lần đầu gặp Thẩm Tịch Tinh, tôi đã cắn ngay một cái vào cái cổ trắng trẻo của anh ta.
Nghe nói để lại sẹo, nhưng tôi chưa từng thấy, Thẩm Tịch Tinh cũng không cho tôi xem.
Thật ra lúc trước anh ta đối xử với tôi rất tốt.
Chúng tôi yêu sớm, lần đầu tôi có kinh nguyệt, anh ta đỏ mặt đi mua băng vệ sinh cho tôi.
Sau đó vì tôi lén đọc nhật ký của bố, cảm xúc trong đó dành cho dì Thẩm quá mãnh liệt khiến tôi trong tuổi dậy thì cứ ngỡ dì Thẩm là mẹ ruột, còn tôi và Thẩm Tịch Tinh là anh em ruột.
Tội lỗi quá.
Tôi đã bỏ chạy khỏi Thẩm Tịch Tinh.
Sau đó rất lâu, mỗi lần đọc tiểu thuyết kiểu "hữu duyên vô phận thành anh em", tôi đều khóc như mưa.
Người khác đọc truyện, còn tôi như đang soi gương.
Khi tôi còn đang hồi tưởng quá khứ, thì nhận được cuộc gọi của cô bạn thân, nói đang say rượu ở bar, bảo tôi tới đón.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi vừa bước vào quán, lập tức đụng ngay Thẩm Tịch Tinh đang dẫn đội đi kiểm tra.
Lần đầu tiên tôi nghiêm túc quan sát anh ta mặc cảnh phục.
Không thể không nói, thật sự rất đẹp trai.
Tôi nhìn anh ta đến ngây người, bạn thân thì thầm bên tai tôi:
"Chàng trai vừa kết bạn WeChat ấy, tên là Tiểu Phương, mới nhắn cho tớ hỏi ngày mai cậu có đến không, chắc là có cảm tình với cậu đấy."
Tôi vừa định hỏi Tiểu Phương là ai, thì khóe mắt đã thấy Thẩm Tịch Tinh từ từ bước tới.
Anh ta đến gần, nói gì đó với bộ đàm, ánh mắt lại dán chặt vào váy tôi.
Tôi bị anh ta nhìn đến ngượng, nhỏ giọng nói:
"Thật... thật trùng hợp ha, à… anh ăn cơm chưa?"
Thẩm Tịch Tinh thu lại ánh mắt, giọng lạnh tanh:
"Không biết, hay là em hỏi Tiểu Phương xem anh ta ăn chưa."
"..."
Bạn thân kéo tay áo tôi thì thầm:
"Hỏi anh ấy xem khi nào bọn mình được về đi?"
Tôi nuốt nước bọt:
"À... cảnh sát Thẩm, bọn em khi nào thì có thể về ạ?"
Thẩm Tịch Tinh tiếp tục châm chọc:
"Tiểu Phương cho các em về rồi à?"
"..."
5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/theo-duoi-nguoi-yeu-cu/3.html.]
Thấy tôi không nói gì, Thẩm Tịch Tinh cúi đầu liếc tôi một cái, giọng có chút kỳ lạ:
"Sao? Nói Tiểu Phương mấy câu mà em không vui à?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, hùng hồn nói:
"Sao nào? Em không được có tính khí à? Anh từng thấy hoa hồng nào không có gai chưa?"
"..."
Lần này đến lượt Thẩm Tịch Tinh cạn lời.
Cô bạn thân dụi mắt, nhận ra người tới là ai thì lập tức kéo tôi hét lên:
"Anh ấy... anh ấy... Thẩm Tịch Tinh?"
Tôi không nói gì, bạn thân lại tiếp lời:
"Ê! Người yêu cũ của cậu đó! Cậu quên rồi à? Thanh mai trúc mã của cậu đấy! Nhớ hồi đó cậu uống say, kéo anh ta gọi là Trung đội trưởng, còn nhất quyết muốn mua pháo Ý để cầu hôn anh ta, chuyện xấu hổ vậy mà cậu quên được à? Đúng rồi, lúc đó hai người chia tay là vì lý do gì nhỉ? Là gì ấy nhỉ...?"
Cô ấy còn chưa nói xong, ánh mắt Thẩm Tịch Tinh bên kia bỗng nhiên sắc bén, lạnh lùng nói:
"Hừ, cô ấy sợ sinh ra một đứa 2B."
Tôi giật mình một cái, vội bịt miệng bạn thân lại, tức tối thì thầm vào tai cô ấy:
"Câm miệng ngay cho tôi!"
6
Tôi bị giữ lại đồn công an đến tận nửa đêm, Thẩm Tịch Tinh mới chịu để tôi đi.
Tôi đã mệt đến mức đứng không vững, trả lời qua loa mấy câu với anh cảnh sát trẻ, xoay người định rời đi, thì đ.â.m sầm vào người đang bước vào từ cửa.
Tôi chưa kịp phản ứng thì sau gáy đã có một bàn tay đặt lên, nhẹ nhàng ấn một cái, tôi liền bị người kia ôm trọn vào lòng.
Vải cảnh phục có hơi cứng, nhưng mùi hương trên người anh ta lại rất dễ chịu.
Không gian yên tĩnh một lúc, giọng nói khàn khàn từ đỉnh đầu vang lên:
"Lâm Cốc Vũ, em định nhào vào lòng anh luôn à?"
Tôi lúc này mới nhận ra người đến là Thẩm Tịch Tinh, mặt đỏ bừng, lập tức đẩy anh ta ra.
"Xin... xin lỗi."
Tôi không dám ngẩng đầu, cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy đến cửa thì nghe thấy Thẩm Tịch Tinh khẽ chửi một câu.
Sau đó là tiếng ngạc nhiên của anh cảnh sát trẻ:
"Đội trưởng! Sao tai anh đỏ thế kia?!"
Tôi khẽ ngoái đầu lại, khóe mắt thấy Thẩm Tịch Tinh đang ngồi xổm dưới đất, tai đỏ ửng như muốn bốc cháy.
Ừm, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thay đổi gì cả.
Chỉ ôm một cái thôi, mà ngại ngùng đến vậy sao?
Thẩm Tịch Tinh: Không sao, chỉ cần được ôm người mình thích thì cả đêm tôi cũng ngủ không nổi.