Thế Tử Phi - 9

Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:30:35
Lượt xem: 447

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm , phu quân và quấn quýt rời.

Chàng như hòa tan xương tủy của .

Sáng hôm , cả hai chúng đều ngủ quên.

Đêm qua mưa gió tơi bời, hôm nay hiếm hoi là một ngày nắng trong.

Phu quân mệt quá, nỡ đ.á.n.h thức, chỉ dặn nha : “Nếu thế tử tỉnh, bảo phố mua ít đồ.”

Ta đến tìm chồng, bà chuẩn xong xuôi.

Ta : “Mẫu , chúng thôi?”

Bà gật đầu: “Ừ, .”

Chúng xe ngựa khỏi thành, nhưng lính giữ cổng chặn .

Hắn ngạo mạn, khinh khỉnh: “Hai vị phu nhân đây bỏ trốn đấy chứ?”

Mẹ chồng điềm tĩnh đáp: “Chúng ngoại thành phát cháo cho dân tị nạn, liên tục mấy ngày nay , ngươi thể hỏi mà.”

Tên lính khẩy: “Ai các đang giở trò che mắt thiên hạ, tính trốn . Không ngoài.”

Trời quá trưa, nóng ruột: “ dân tị nạn vẫn đang chờ ăn cơm!”

Hắn nhất quyết cho , còn mỉa mai rằng chúng là vợ con phản tặc, định tìm cách chạy khỏi kinh thành.

lúc , Trương đại nhân tới.

Ông phụ trách quản lý các cửa thành.

Sau khi xem kỹ những thứ chúng mang theo, hỏi phu quân đang ở , ông : “Cho qua.”

Tên lính vội ngăn: “Đại nhân…”

Trương đại nhân lạnh mặt: “Hoàng thượng còn hạ chỉ cấm Hầu phủ ngoài, ngươi dựa mà ngăn?”

Tên lính lúc mới cúi đầu lùi xuống.

Trương đại nhân chắp tay : “Hầu phu nhân, Thế tử phi, hiện biên quan đang chiến sự, dân tị nạn nhiều, vì an nguy của hai vị, sẽ cho vài theo bảo vệ.”

Bảo vệ ư? Rõ ràng là giám sát.

miễn khỏi thành là đủ .

Những ngày kế tiếp đều như .

Ban đầu, còn sợ đám dân tị nạn sẽ xem chúng là vợ con phản quốc mà tỏ căm ghét.

Nào ngờ họ chỉ hiền hòa:

“Chúng chẳng bận tâm mấy chuyện đó. Các vị cho chúng ăn, cho chúng chỗ trú, trong mắt chúng , các vị chính là Bồ Tát.”

Trong thành, kẻ quyền quý ai nấy tránh xa chúng .

Ngoài thành, dân tị nạn tôn chúng như thần.

Chỉ cách một bức tường, mà nhân tình thế thái nực đến thế.

Chúng kiên trì phát cháo nhiều ngày liền, còn phu quân vẫn luôn ở trong thành.

Chỉ khi ở đó, chồng mới phép ngoài.

Hôm , ngay tại cổng thành, gặp đích tỷ.

Nàng trong xe ngựa của Triệu gia, vén rèm lên, nở nụ khinh miệt:

“Kỷ Lưu Vân, đến giờ còn bộ tịch, ích gì nữa?”

“Phu quân ngươi là Trạng nguyên chăng nữa, thì ? Chính mạng của ngươi cũng chẳng giữ nổi, lấy gì mà so với ?”

19.

Ta lặng lẽ nàng :

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Ta từng nghĩ so đo với tỷ.”

“Là tỷ luôn coi như kẻ địch.”

lúc đó, đám tiểu quan kiểm tra xong.

Ta buông rèm xe, xe ngựa chầm chậm rời khỏi thành.

Dân tị nạn đợi từ lâu, thấy chúng liền ùa lên giúp một tay.

Chẳng bao lâu, mùi cháo thơm ngào ngạt lan khắp nơi.

Ta cúi đầu múc cháo, tay gần như rã rời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/the-tu-phi/9.html.]

Một giọng nam nhân trung niên ôn hòa vang lên:

“Cho một bát.”

Người mặc áo quần giản dị, màu sắc nhã nhặn, song khí chất cao quý khác thường, bên cạnh còn tùy tùng theo.

Ta nhíu mày: “Bát của ngươi ?”

“Không mang theo.”

Ta lấy từ giỏ một cái bát sứt mẻ.

Tên tùy tùng lập tức quát:

“Ngươi to gan thật, dám đưa cái bát cho lão gia nhà …”

“Tùy thôi, thích ăn thì ăn, ăn thì thôi.”

Ta việc cả ngày, mệt rã rời, chẳng còn kiên nhẫn gì nữa, “Nhìn hai chẳng thiếu ăn thiếu mặc, việc gì tranh giành với đám dân khốn khổ một miếng cháo?”

Nam nhân trung niên đón lấy bát:

“Làm phiền , chỉ nếm thử một chút thôi.”

Ta chỉ múc cho ông nửa muôi.

Ông chậm rãi ăn xong, xin thêm một củ khoai luộc, c.ắ.n một miếng nhỏ, đưa phần còn cho đứa bé đang chằm chằm bên cạnh.

Lúc , đồ ăn chúng chuẩn cũng gần như phát hết.

Nam nhân trung niên bước tới:

“Ta thấy trong thành phát bánh màn thầu trắng, cháo gạo trắng, còn ở đây thì…”

Chưa dứt lời, một lão nông lớn tiếng ngắt lời:

“Quý nhân , đừng xen chuyện khác! Có đồ nóng mà ăn là , khoai lang với cháo tạp là món chúng ăn mỗi ngày khi đồng!”

Những xung quanh cũng đồng thanh phụ họa:

đấy, ăn là quý lắm .”

“Bột mì trắng á? Cả đời ăn mấy .”

“Một cân gạo trắng đổi năm cân ngũ cốc tạp, một cân bột mì trắng thể đổi mười cân khoai lang.”

Ta lau tay :

“Vào thời buổi , điều quan trọng nhất là để thật nhiều cái mà ăn.”

“Hơn nữa, biên cương sắp chiến sự, quý nhân giá gạo trắng và bột mì trắng hiện giờ là bao nhiêu ?”

Ông chỉ vết mực đỏ đ.á.n.h dấu mu bàn tay của dân chạy nạn:

“Vậy còn cái là gì?”

“Tạm thời dùng để đ.á.n.h dấu, để tránh nhận hai phần, khiến khác thiếu.”

Lúc , chồng cũng từ lều bên tới, bà sắc t.h.u.ố.c xong.

Vừa thấy nam nhân trung niên cùng tùy tùng của ông , bà liền biến sắc, lập tức kéo quỳ xuống:

“Tham kiến…”

20.

Nam nhân trung niên lập tức kéo chồng :

“Người nhiều tai mắt tạp nham, cần đa lễ.”

Chúng theo ông lên xe ngựa, lúc mới , ông chính là đương kim Hoàng thượng.

Ta… nãy dám đối xử với ông như thế…

Hoàng thượng vẫn ôn hòa:

“Không cần hoảng sợ. Các ngươi đang việc thiện, trẫm thể trách phạt?”

“Hiện giờ đều Hầu phủ mưu phản, hẳn các ngươi cũng chịu ít khổ sở. Vậy vì vẫn kiên trì việc ?”

Ta im lặng một lát đáp:

“Vì chúng thần từng hứa: chỉ cần Hầu phủ còn lương thực, thì sẽ tiếp tục cứu tế, cho đến khi dân chúng vượt qua giai đoạn khó khăn .”

“Phu quân thần từng : , lời , nhất định giữ lời.”

Mẹ chồng cúi đầu dập trán:

“Nếu Hoàng thượng định tội Hầu phủ, thần phụ chỉ xin một điều, mong tài sản tịch thu, thể dùng để cứu tế dân chạy nạn.”

Hoàng thượng mỉm nhàn nhạt:

“Hầu phủ bây giờ, còn bao nhiêu tài sản nữa ?”

Mẹ chồng khựng , gượng gạo :

“Những thứ khác thì thật sự còn bao nhiêu, chỉ vài món trang sức năm xưa An phi ban cho thần phụ, chắc vẫn đổi kha khá bạc.”

Loading...