Thế Tử Phi - 6
Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:29:27
Lượt xem: 448
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12.
Ông đúng là...
Da mặt dày đến độ khó tin.
Ta vòng qua bình phong, cất giọng cứng rắn:
“Phụ .”
Phụ giật đến mức rơi cả chén rượu, rượu đổ loang bàn, chảy xuống vạt áo dài.
Ta khẽ cúi , từng từ từng chữ rành mạch rõ ràng:
“Cũng cảm ơn phụ hôm khuyên phu quân con bỏ thi, tránh để mất mặt.”
“Nhờ những lời đó mà sinh lòng quyết tâm, mới thể đoạt vị trí Hội nguyên.”
Sắc mặt ông tái xanh còn giọt máu, mấy vị đồng liêu bên cạnh cũng hổ , nên phản ứng thế nào.
Còn thì chẳng buồn quan tâm, kéo chồng rời .
Trên đường về, chồng khẽ than:
“Miệng lưỡi cha con con thật… nhưng mà, cần gì cứng rắn đến ? Dù ông cũng là cha ruột của con mà.”
Ta rơm rớm nước mắt, nhỏ giọng:
“ ông từng xem con là con gái.”
Một chút thương yêu… cũng từng .
Mẹ chồng đưa tay xoa nhẹ đầu , ánh mắt đầy thương xót:
“Con và ông , là duyên cha con cạn. Không cả. Con là con gái của , là duyên phận con với .”
“Từ nay về , và Ngọc Anh sẽ bù đắp hết thảy những yêu thương mà ông trời nợ con.”
Cổ họng nghẹn , ngàn vạn lời cũng chẳng thốt thành câu.
Ông trời, rốt cuộc cũng thương xót .
Tối hôm , phụ đích đến Hầu phủ.
Từ lúc lấy chồng đến nay một năm rưỡi, đây là đầu tiên ông đặt chân tới cửa phủ.
Ta ngỡ ông đến để chất vấn vì mất mặt giữa bàn tiệc, ai ngờ giọng điệu đầy thành khẩn:
“Hiền tế , từ năm con mới năm tuổi, con tầm thường.
Hôm đó tuy lời lẽ phần nặng nề, nhưng thực chất là để khích lệ con.”
“Là để con đừng dễ dàng bỏ cuộc, con nhất định hiểu dụng tâm lương khổ của chứ!”
Ta suýt nữa nghẹn họng: Thật mở rộng tầm mắt, da mặt còn dày hơn cả khách làng chơi trong kỹ viện.
Phu quân thì bình thản uống , chẳng buồn đáp lời.
Phụ thao thao bất tuyệt, nào là lưu ý khi thi Điện, nào là quan trường, ông nhất định sẽ nâng đỡ giúp đỡ tận tình.
“Cha con đồng lòng, tất sẽ nên đại nghiệp.”
Ta âm thầm trợn mắt: Phu quân thể cùng loại như ông "đồng lòng"?
Ông một hồi đến khô cả miệng, cuối cùng cũng dẫn chủ đề chính:
“Hôm nay đến, là vì một việc bàn…”
13.
Đích một đứa con, năm nay tròn năm tuổi, nhưng nghịch ngợm đến kinh .
Nó từng lật váy nha , đốt rùa mà phụ nuôi, thậm chí còn cắt râu phu tử trong lúc ông đang ngủ…
Đích mẫu thì quý đứa cháu vàng như ngọc, nỡ nào nặng tay trách phạt.
Kết quả là, liên tục ba vị phu tử khai trí đều nó dọa chạy mất dép.
Và giờ, phụ đưa nó sang Hầu phủ, để ở cạnh phu quân , giao cho giáo dưỡng.
là… hổ đến trình độ nào mới nghĩ nổi việc .
Phu quân thể yếu nhược đến thế, nếu để tiểu yêu quái đến quậy phá, sẽ lôi xuống mồ lúc nào.
Thấy phu quân lên tiếng, phụ liền chuyển sang , giả lả:
“Lưu Vân, Thanh Tùng cũng là cháu ruột của con. Đại tẩu và mẫu đều sức khỏe kém, còn tỷ tỷ con thì xuất giá, chỉ con và hiền tế là thích hợp nhất để uốn nắn dạy bảo nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/the-tu-phi/6.html.]
Giáo dưỡng thì chỉ là một cái cớ.
E rằng phụ còn suy tính xa hơn: Nếu phu quân đắc thế quan trường, mang theo đứa cháu bên , thì chẳng đứa nhỏ cũng hưởng ké vinh hoa?
Một quả dưa nóng bỏng tay như , nếu từ chối thẳng, tránh khỏi miệng đời xì xào:
“Thế tử Hầu phủ mới đỗ tiến sĩ mắt cao hơn đầu, chẳng coi thích gì!”
Ta đang định uyển chuyển từ chối, thì phu quân bỗng nhiên ho dữ dội, ho đến rung trời lở đất, đột ngột “ọe” một ngụm máu, cả vô lực :
“Nhạc phụ… con… e là… …”
Lời còn dứt, mắt trợn trắng, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hầu phủ lập tức rối như canh hẹ.
Ta vội sai mời đại phu, chồng cũng sốt sắng cho khiêng phòng, nấu t.h.u.ố.c thì nấu thuốc, đun nước thì đun nước…
Ta đầu phụ đang trơ như tượng gỗ:
“Thân thể phu quân yếu đến mức , thực sự thể cáng đáng việc dạy dỗ cháu trai. Mong phụ tìm phương pháp khác.”
Phụ còn lấn thêm một bước.
Ta liếc ngoài trời đang tối sầm :
“Phụ ở dùng bữa ạ? Con thể sai bếp mua thêm nguyên liệu. Vẫn còn kịp.”
Khóe miệng phụ giật giật, phất tay rời :
“Không cần!”
Ta tiễn ông đến cổng, ông đột ngột dừng chân, thấp giọng:
“Con gái gả , cũng trông cậy nhà đẻ. Con mà cứ ngả về nhà chồng thế , bắt nạt thì đừng mong mặt giúp!”
Ngài sẽ mặt thật , phụ ?
Ngày còn ở nhà, ngài để mặc đích tỷ đ.á.n.h đập , sỉ nhục , thì còn thể vì mà đắc tội với ngoài ?
Ta chạy phòng, lòng còn nặng trĩu…
thấy phu quân đang ngay ngắn giường, mặt chút bệnh trạng.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Quả nhiên… là đang diễn trò!
Ta giơ khăn tay ném thẳng mặt :
“Chàng dọa sợ c.h.ế.t khiếp!”
Chàng , kéo tay một cái, khiến mất đà ngã thẳng lòng .
Nha đốt nến đỏ, lặng lẽ lui xuống.
Tay phu quân rơi xuống phần cúc áo n.g.ự.c , giọng khàn khàn:
“Lưu Vân… ?”
Ta khẽ run lên, chẳng rõ vì kích động ngượng ngùng:
“Vẫn… dùng cơm tối mà…”
Chàng cúi đầu, nhẹ thổi bên tai:
“Nàng chính là bữa tối của .”
Giọng thấp trầm, nóng rực cả tai, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hàng cúc vải:
“Được ?”
14.
“Chàng… thể ?”
Phu quân khẽ , giọng mang theo ý cợt trêu:
“Thử sẽ .”
Ngoài cửa, tiểu đồng lên tiếng:
“Thế tử, thế tử phi, đến giờ dùng b…”
Chưa kịp xong, chồng vội quát lớn cắt ngang:
“Dùng gì mà dùng! Im miệng! Đừng quấy bế cháu!”
…Không ngờ phu quân dù gầy, sức nhỏ.
Hiệp đầu tiên, hùng hổ quân, chẳng bao lâu bại trận thu cờ, mặt mũi tủi vô cùng.
Ấy mà đến một chén , vòng tay ôm lấy eo , thì thầm dụ dỗ:
“Lưu Vân ngoan… cho vi phu thử nữa, …”
Lần , chẳng dễ chịu như .