Thế Tử Phi - 5

Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:28:46
Lượt xem: 445

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10.

Ta lên tiếng phản bác, nhưng phu quân nắm lấy tay , khẽ lắc đầu.

“Chỉ cần lòng đủ vững, thì chẳng gì thể lay chuyển. Không cần chấp nhặt với những kẻ tầm thường.”

Nhìn ho đến cong lưng mà vẫn bước trường thi, tim như đun sôi trong chảo dầu.

Trái , chồng dịu dàng an ủi:

“Đã lâu thấy vui đến thế. Đời ngắn ngủi, chỉ cần nuối tiếc, thì chúng cứ dốc lòng ủng hộ. Con , đừng tự trách .”

Ngày thi cuối kết thúc, phu quân hai thí sinh khác dìu .

Vừa thấy , liền nở nụ rạng rỡ, khiến cả trời đất dường như bừng sáng:

“Lưu Vân… xong hết .”

Vừa dứt lời, mắt trợn lên, ngất lịm trong vòng tay .

Chàng liệt giường hơn mười ngày mới dần hồi sức.

Người gầy rộc , nhưng ánh mắt sáng hơn bất cứ lúc nào đó.

Đến ngày niêm yết bảng vàng, trời còn sáng hẳn, cùng chồng đến cổng Lễ Bộ chờ đợi.

Chúng sớm, mà nơi vẫn chật kín .

Mười năm dùi mài kinh sử, chỉ chờ khoảnh khắc .

còn thức trắng đêm, bám cổng chờ bảng dán .

Mẹ chồng trong xe, cùng ma ma chen lên phía .

Không ngờ, gặp ngay đích tỷ.

Nàng giọng mỉa mai châm chọc:

“Nghe hôm thế tử nhà ngươi khiêng ngoài ?

Chắc chẳng nổi bài nào, còn mơ tưởng trúng tuyển ?”

“Có thể lấy một kẻ sắp hết đời như thế tử là phúc ba đời nhà ngươi,

còn vọng tưởng thê tử tiến sĩ, mộng xuân đến thế là cùng.”

Ta hỏi :

“Còn vị Triệu công tử của tỷ, chắc chắn đậu ?”

Nàng hếch cằm lên, đắc ý:

“Đó là chuyện như đinh đóng cột .”

Ta còn kịp đáp trả thêm vài câu, thì quan viên phụ trách yết bảng bước .

Đám đông lập tức ào lên như nước vỡ bờ.

Ta đẩy dạt về phía , cố gắng chen lên, căng mắt bảng, tìm tên phu quân giữa một rừng chữ chi chít.

11.

Khoa thi tiến sĩ vốn cực kỳ khó đỗ, một vạn sĩ tử cũng chỉ chọn dăm ba .

Người đỗ cao thì phát cuồng lớn như điên, kẻ trượt bảng thì lăn lộn đất, lóc t.h.ả.m thiết.

ôm lấy thê tử bên cạnh, hôn liên tục mà rưng rưng xúc động:

“Kiều Kiều, may mà nàng, nếu nàng luôn bên cạnh động viên, nhất định thể đỗ!”

Lại kẻ đá hầu, gào om sòm:

“Chắc chắn là nhầm ! Không thể nào chuyện !”

Đích tỷ vẫn đó chế giễu :

“Dù tìm mờ cả mắt cũng đừng mơ thấy tên bảng.”

Ngay lúc , giữa biển bỗng tiếng hét vang:

“Nhan Ngọc Anh! Hội nguyên là Nhan Ngọc Anh!!”

Hội nguyên tức là đầu khoa thi.

Tiếng sấm như vang ngay bên tai.

Toàn chấn động như mộng:

“Là phu quân … là phu quân của !!!”

Đám đông dạt sang hai bên, tự động nhường đường.

Ta chen lên, rướn từng chút một chạm tay cái tên treo cao .

Nhan… Ngọc… Anh.

Phu quân từng nắm tay , từng nét từng chữ tên bên cạnh tên :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/the-tu-phi/5.html.]

Nhan Ngọc Anh – Kỷ Lưu Vân.

Đích tỷ tức đến nghiến răng ken két:

“Không thể nào! Hắn lúc thi còn ngất xỉu, thể hết bài?”

một ai nghi ngờ gian lận.

Vì Hầu phủ suy bại, căn bản thế lực mà thao túng.

Lúc , nha bên cạnh nàng lén ghé :

“Đại tiểu thư, nô tỳ tìm ba lượt thấy tên Triệu công tử cả…”

Nàng liền vung tay, tát thẳng lên mặt nha :

“Mắt ch.ó của ngươi mù ? Tìm ngay!”

Ta nghiêng đầu, mỉm :

“Ta giờ là tiến sĩ phu nhân , danh chính ngôn thuận đấy. Tỷ tỷ cũng cố gắng lên nhé~”

Nàng tức đến lệch cả miệng, nên lời.

Ta chẳng buồn so đo với nàng nữa. Vừa chen khỏi đám đông, lập tức báo tin cho chồng đang đợi xe ngựa.

“Là… là đầu ư?”

Mẹ chồng vui đến rơi nước mắt tại chỗ:

“Con trai thật giỏi… thật giỏi quá!”

Về đến phủ, tiểu đồng báo tin cũng cưỡi ngựa chạy về.

Bà lập tức thưởng cho bọn họ một thỏi bạc tiền nước.

Trong phủ chuẩn sẵn pháo chúc mừng.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Tiếng pháo rền vang dứt, khói t.h.u.ố.c tràn ngập cả con phố.

Phố Chu Tước là phủ của quyền quý, từ cửa hông các nhà đều ló hầu ngó sang, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Giữa nơi tàng long ngọa hổ, điều kiện, thầy giỏi, tài năng, một tú tài khó, thiên phú thì tiến sĩ cũng hiếm.

giành ngôi vị hội nguyên, thì phu quân đầu tiên.

Những nhà quyền quý từng khinh thường, giờ lượt cho quản gia mang lễ đến mừng.

Những công tử từng lạnh nhạt khinh miệt, nay gặp cũng khom lưng chắp tay:

“Bái kiến Thế tử!”

Cứ như hiềm khích quá khứ… từng tồn tại.

Lúc , hoa đào nở từ bao giờ, hương thơm nhẹ nhàng lan trong gió xuân.

Phu quân đắp chăn dày, ho tiếp khách.

Ta đau lòng, khẽ làu bàu:

“Trước họ thái độ với .”

Phu quân nhạt, đón lấy khăn nóng lau tay:

“Người đời vốn thế. Thấy cao thì ngước, thấy thấp thì dẫm.”

“Phụ từng , khi leo đủ cao, sẽ ảo giác rằng quanh .”

Chàng siết tay , kéo lòng:

luôn ghi nhớ, ai mới là thật lòng với .”

“Trên đời , ngoài mẫu , chỉ còn ái thê của , Lưu Vân.”

Xem , sách nhiều đúng là khác, lời tình cảm cũng thành thơ thành văn thế .

Mẹ chồng vui rộn ràng, kéo phố:

“Gặp chuyện lớn thế , mua sắm ăn mừng mới !”

Bà chọn một cây trâm ngọc, chọn thêm cả bộ trang sức cho .

“Cái đắt quá ạ…”

“Đắt cái gì mà đắt! Con là Thế tử phi, là phu nhân tiến sĩ, đây là khí thế nên !”

Bà phất tay: “Chưởng quầy, tính tiền!”

Mua xong, bà kéo lên lầu dùng bữa.

Ai ngờ, bình phong là phụ .

Ông đang huênh hoang khoác lác với mấy đồng liêu:

“Ta ngay con rể là kỳ tài trời ban, kỳ thi còn đặc biệt gọi về dặn dò kỹ lưỡng, cả cách bài, cách phân bố thời gian…”

Mấy đồng liêu gật gù nịnh hót:

“Nếu nhờ Kỷ đại nhân, thế tử đỗ hội nguyên?”

“Thế tử là thiên lý mã, còn ngài chính là Bá Nhạc !”

, đúng! Con rể của ngài chắc hẳn cảm kích khôn xiết, hiếu thuận vô cùng…”

Loading...