Thế Tử Phi - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:28:34
Lượt xem: 439

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8.

Ta khẽ mỉm :

“Phu quân thể kỳ tài khuynh thế, nhưng ít nhất còn hơn những kẻ chỉ châm chọc mỉa mai, thừa nước đục thả câu như các .”

Một đám , mặt kẻ đỏ kẻ trắng.

Đích tỷ hừ lạnh:

“Chưa thấy quan tài đổ lệ. Được, cứ chờ mà xem!”

Nàng tiến gần, hạ giọng nhỏ:

“Chắc ngươi cũng , và Triệu công tử đang bàn chuyện hôn nhân.

Hắn nổi tiếng là tài, chỉ chờ đỗ Tiến sĩ kỳ sẽ đến cầu hôn.”

“Kỷ Lưu Vân, ngươi chỉ là một thứ nữ thấp hèn, cả đời cũng đừng mơ vượt mặt !”

Vừa dứt lời, Triệu công tử mà nàng nhắc đến cũng bước .

Quả thật diện mạo tuấn tú, y phục sang trọng.

trong lúc trò chuyện với nàng , ánh mắt cứ lén lút liếc , khiến cực kỳ khó chịu.

Nàng cũng nhận điều đó, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Thì … từ đến nay, nàng vẫn luôn ghen tị với .

Ta cầm thỏi mực bước ngang qua, cố tình chậm , nghiêng đầu thì thầm:

“Tỷ tỷ, chăng là vì… hơn tỷ nhiều?”

“Trông chừng vị hôn phu của tỷ cho kỹ, đừng để ánh mắt cứ đuổi theo một phụ nhân xuất giá như .”

Mặt nàng lập tức đỏ rực, gần như bốc khói, gào lên kịp nghĩ:

“Cho dù thi đỗ thì ? Có một tên phản quốc như cha , thể tiền đồ gì?”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Ta giận quá, giơ tay tát thẳng mặt nàng.

Nàng sững sờ:

“Ngươi… ngươi dám đ.á.n.h ?!”

“Sao dám? Hoàng thượng còn định tội Hầu gia, đến lượt ngươi ở đây vung lời bẩn thỉu? Ngươi nghĩ ngươi thông minh hơn cả Hoàng thượng chắc?”

Nàng tức đến tím mặt.

Triệu công tử lúc bước tới, phe phẩy quạt, lên tiếng:

“Thế tử phi đúng. Kỷ tiểu thư, lời lẽ hôm nay của ngươi quả thực hợp lẽ.”

Nàng suýt ngã ngửa vì sốc.

Không từ bao giờ, chuyện phu quân tham gia khoa cử lan khắp kinh thành.

Có kẻ còn đặt lời đồng dao, trẻ con hát rầm rộ khắp phố:

“Thế tử họ Nhan, bệnh tật triền miên,

Thi trường tới, ngất luôn trong phiên.

Tài hoa chẳng thấy, rớt xuống phàm trần,

Rốt cuộc trở thành… một kẻ ăn hại!”

Ta giận đến nổ tung.

Ngược , phu quân vẫn điềm tĩnh an ủi:

“Chớ để tâm. Kẻ ngu ngoài đời nhiều, nên chúng mới cần học hành để hiểu đạo lý.”

Chưa đầy hai ngày , phụ cho truyền gọi cả hai phu thê chúng về phủ.

Ta còn ngỡ ông chia sẻ chút kinh nghiệm khoa cử cho phu quân.

Ai ngờ, ông gặp mắng xối xả:

“Thế tử, bài đồng d.a.o phố ngươi ?”

“Thân thể yếu thì lo mà dưỡng sức, còn ngoài trò nữa ?”

“Chưa đến chuyện ngươi đỗ , dù đỗ thì với phận nhi tử của một tội thần như ngươi, ngươi tưởng Hoàng thượng sẽ trọng dụng ngươi chắc?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/the-tu-phi/4.html.]

9.

Ta bật dậy khỏi ghế, giọng run lên vì phẫn nộ:

“Phụ !”

“Người khác con cũng thôi , nhưng phụ cũng là sách, thể những lời như thế với phu quân con?”

“Phụ xin phu quân của con!”

Sắc mặt phụ trầm xuống, giơ tay định đ.á.n.h :

“Đến lượt ngươi dạy dỗ !”

bàn tay kịp hạ xuống, phu quân vươn tay, nắm chặt lấy cổ tay ông.

Cái tát dừng ngay bên tai .

Phụ dùng sức vài rút tay nổi.

Gương mặt phu quân lạnh như băng, giọng trầm mà cứng rắn:

“Kỷ đại nhân, Lưu Vân là thê tử của , nay Hầu phủ. Từ ngài từng tròn đạo cha, giờ cũng cần xen việc dạy dỗ nàng nữa.”

“Nếu Kỷ đại nhân thấy mất mặt, cứ với bên ngoài rằng ngài nhận con rể cũng .”

Phụ tức đến run rẩy:

“Tốt, lắm! Ta sẽ chờ xem, cái bệnh hoạn của ngươi liệu trụ nổi hết kỳ thi !”

Cuộc gặp kết thúc trong căng thẳng.

Trên đường về, áy náy xót xa, nước mắt trào :

“Chàng như , mà chịu hết thảy nhục nhã.

Lời phụ , đừng để trong lòng, tuyệt đối đừng để ảnh hưởng đến việc thi.”

Phu quân lấy khăn nhẹ lau nước mắt cho , giọng dịu mà kiên định:

“Ta thấy tủi, cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

Chỉ thương cho phu nhân của , ở Kỷ gia, chịu bao nhiêu khổ sở.”

“Ta sẽ thi đỗ, để nàng ngẩng cao đầu.”

Ta cần ngẩng đầu vì ai, chỉ mong thể thực hiện chí hướng của , con đường hằng mơ ước.

… phụ đúng một điều.

Tháng Ba năm , vốn là mùa hoa đào nở rộ, thế mà năm nay, đến nụ hoa cũng chẳng dám hé.

Mưa xuân dai dẳng, trời u ám, rét mướt chẳng dứt.

Không khí ẩm nặng khiến bệnh ho của phu quân càng nặng thêm, đêm nào cũng trở , khó mà ngủ yên.

Người gầy sọp trông thấy.

Kỳ thi hội tổng cộng ba trường, mỗi trường kéo dài ba ngày.

Từ canh ba xếp hàng viện, ăn uống, đại tiểu tiện, đều trong một ô nhỏ bằng cánh tay.

Đó chỉ là cuộc thi tài, mà còn là cuộc thử sức chịu đựng của thể.

Hai trường đầu, kiên trì vượt qua, tái nhợt như tờ giấy.

Đến ngày trường cuối cùng, trời đổ mưa.

Ta vén rèm xe, mưa lạnh tạt mặt, buốt thấu da thịt.

Phu quân ho dữ dội, khăn tay che môi thấm một vệt m.á.u tươi.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y :

“Hay là thôi , để sang năm thi cũng .”

Chàng khẽ vỗ mu bàn tay :

“Nếu bây giờ bỏ cuộc, thể cam lòng? Hãy để .”

Phía xa, mấy thí sinh nhỏ giọng khẩy:

“Cái vị thế tử ốm yếu , e ngất trong trường thi thôi.”

“Đã tổ nghiệp che chở, ăn no mặc ấm , cố gắng gì?”

“Có khi thi nổi, nên bày cớ bệnh tật để rút lui cho khỏi mất mặt chứ.”

 

Loading...