Thế Tử Phi - 3
Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:28:21
Lượt xem: 540
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
Trên đời vốn khó tìm hai miếng ngọc giống hệt , gãy thì càng thể hàn như cũ.
Phụ và đích tỷ tức đến nghiến răng ken két, nhưng cuối cùng vẫn bồi thường cho hai trăm lượng bạc, bảo tự nghĩ cách lo liệu chuyện cây trâm.
Trên đường trở về, sợi dây căng trong lòng phu quân mới buông lỏng, ho đến trời long đất lở.
Ta vỗ lưng giúp dễ thở, trách móc:
“Chàng thật là, yếu như mà còn dám ngoài lúc trời tuyết?”
Hắn , khóe môi cong lên, ánh mắt như tinh tú:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Phải mà chống lưng cho phu nhân của chứ.”
“Chỉ tiếc là quá yếu, nếu để nàng chỉ thẳng mặt nàng mà mắng .”
Mắt nóng lên:
“Phu quân tin , bảo vệ , còn quý giá hơn bất kỳ quyền thế nào.”
Về đến phủ, đưa ngân phiếu cho chồng.
Bà nhét trả :
“Cho gì? Đây là tiền riêng của con, cầm lấy mà ăn ngon mặc .”
Ta áy náy:
“Là con giữ trâm.”
Bà ha ha:
“Năm xưa khi cô cô con còn sủng ái, mấy thứ kiểu đó lấy về bao nhiêu. Đồ trong cung chỉ để ngắm, chẳng đổi tiền.”
“Lần con về nhà đẻ nhớ cài thêm vài món, để đích tỷ con đập vỡ, đổi về thêm ít bạc.”
Hả?
Còn thể "kinh doanh" kiểu đó ?
Thế là quả thật đeo đầy vàng ngọc, cố tình lượn lờ mặt đích tỷ.
Nàng tức đến nỗi mắt đỏ như máu, nhưng chẳng dám manh động nữa.
Ôi...
Lá gan nàng đúng là nhỏ thật, bỏ lỡ một nguồn thu .
Mẹ chồng tính tình sảng khoái, rộng rãi, giống tiểu thư khuê các thường thấy.
Về mới , bà vốn là con gái nhà buôn.
Năm đó cha chồng thương trọng khi trận, bà cứu mạng.
Hai vì thế mà nên duyên vợ chồng, suốt đời ông nạp , sủng ái bà hết mực.
Hầu phủ suy vi, nay tiệc tùng xã giao cũng thưa dần.
Đôi khi các nhà quyền quý lân cận mở yến tiệc, cũng chẳng gửi thiệp sang.
Hôm , cùng chồng từ cửa , tình cờ thấy quản gia dẫn theo tiểu đồng mang thiệp mời đến viện bên cạnh.
Tiểu đồng còn nhỏ, giữ mồm:
“Hầu phủ với Quốc công phủ chỉ cách một bức tường, gửi thiệp mời?”
Gió rét truyền đến tiếng quản gia khẩy:
“An Quốc hầu sinh tử rõ, thế tử là một bệnh nhược, chẳng sống bao lâu.
Cả đời cũng chẳng tiền đồ, Hầu phủ sống mấy năm nữa còn chắc, kết giao ích gì .”
Mẹ chồng giận đến run , xông tát cho tên quản gia một cái nảy lửa.
“Ta xé cái mồm ngươi ! Con trai nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Tên quản gia sợ tái mặt, quỳ dập đầu xin tha.
Nếu thật sự truy cứu, dù đ.á.n.h c.h.ế.t , chủ nhà cũng cãi .
Mẹ chồng đỏ mắt, gằn giọng:
“Cút!”
Tâm trạng bà từ đó chùng hẳn xuống, chẳng còn ngoài nữa.
“Ngọc Anh nhà trí nhớ siêu phàm, mười ba tuổi thi đỗ tú tài, là trẻ nhất trong triều năm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/the-tu-phi/3.html.]
Chỉ tiếc thể quá yếu, sáu năm dự thi hội, mới thi một buổi thổ huyết ngất xỉu.”
“Hắn từ nhỏ lập chí vì nước vì dân… đều tại tròn bổn phận , bảo vệ cẩn thận.”
Phu quân mê sách, tay rời sách vở.
Cũng quan tâm đến triều chính, đến sinh kế của dân.
Chỉ cần thể cho phép, sẽ cầm bút văn.
Khi , cả như phát sáng.
Thi đỗ tú tài trong hàng trăm cử sinh là cực kỳ hiếm, nên mới câu: “Kim cử nhân, bạc tiến sĩ.”
Đủ thấy giá trị của kỳ thi .
Đỗ tú tài là bước đệm quan trường.
phu quân sức khỏe kém, Hầu phủ suy sụp, ai giúp dọn đường tiến .
Ta lặng lẽ đang mải mê một quyển Địa lý chí, ánh mắt sáng rực.
Có lẽ, từng quên lý tưởng thuở thiếu thời.
Làm thê tử, là hết lòng tương trợ.
Đêm ôm ngủ, nhẹ giọng thì thầm:
“Phu quân… sang năm nữa, chúng cùng thi Hội nhé.”
7.
Phu quân khẽ thở dài:
“Ta… e là thể gắng nổi …”
“Từ giờ còn hơn một năm nữa mà. Chăm sóc cẩn thận, tin nhất định .”
Đêm sâu.
Nến đỏ khẽ “tách tách” cháy trong tĩnh lặng.
Phu quân thấp giọng thì thầm:
“Vậy… sẽ thi. Có lẽ chỉ khi vững triều đình, mới thể đòi công đạo cho phụ .”
Bao năm nay, tung tích của Hầu gia chiến trường vẫn bặt vô âm tín.
Người đồn ông bắt tù binh, thậm chí phản quốc.
Tuy Hoàng thượng kết tội, nhưng sự lạnh nhạt với Hầu phủ thì ai cũng thấy rõ.
Phu quân… trong lòng vẫn luôn ôm một mối uất nghẹn.
Từ hôm đó, bắt đầu thúc ép ngủ sớm, tìm khắp kinh thành những đầu bếp giỏi, ngại hạ cầu xin họ dạy nấu ăn, ép bỏ tật kén ăn, mỗi bữa đều dùng đủ cơm, cháo, thịt cá.
Đến đầu xuân, khuôn mặt tái nhợt của dần huyết sắc.
Khi ôm lòng, cũng còn thấy gầy đến cấn tay như .
Một hôm, lão đại phu của Hồi Xuân Đường đến bắt mạch, cũng nở nụ hiếm thấy:
“Mạch tượng của thế tử khoẻ hơn nhiều. Nếu giữ định như , sống thêm mười năm cũng chẳng thể.”
Mẹ chồng vui đến rơi nước mắt tại chỗ.
Sau khi tạ ơn thần Phật tổ tiên, bà nắm tay :
“Đều là phúc khí con mang cho nhà .”
Gương mặt phu quân da thịt, dáng vốn cao ráo, nay càng thêm thu hút.
Thỉnh thoảng phố cùng , luôn các tiểu thư len lén đưa mắt .
Đáng ghét thật.
Thế nên cho ngoài cùng nữa.
Năm , ngày ngày kiên trì điều dưỡng cho phu quân, còn thì dốc lòng học hành, dồn hết sức lực kỳ thi khoa cử.
Ngoài giờ ăn và ngủ, thời gian còn đều dành để ôn luyện.
Khoa thi năm nay định tổ chức cuối tháng Ba.
Phu quân sớm đăng ký dự thi.
Hôm đó ngoài tìm mua ít thỏi mực thượng hạng từ phương Nam.
Ai ngờ đụng đích tỷ và đám khuê mật của nàng trong thư quán.
Nàng khẩy một tiếng:
“Cần gì lãng phí thứ như , tên phu ốm yếu của , e rằng đến cống viện ngất xỉu .”
Đám khuê mật của nàng che miệng rúc rích.
“Phải đó, khi còn nhỏ nổi danh thì ? Bây giờ chẳng vẫn vô dụng?”
“Đừng mơ nữa, nhân tài ở kinh thành nhiều như lá mùa thu, đến lượt thì còn xa lắm.”