Thế Tử Phi - 2

Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:28:03
Lượt xem: 569

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

Tương lai ư?

Một kẻ như , kiếp phù du, nào thứ gọi là tương lai.

Ta run rẩy đưa tay, ôm lấy từ phía , khẽ áp sát lưng.

“Nghe lớn , ho phần nhiều là do hàn khí. Từ nhỏ vốn nóng , chi bằng cứ ngủ thế , lẽ sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Bên ngoài mưa rơi tí tách, nện xuống mái ngói lạnh buốt.

Đêm càng về khuya, gió càng rét.

Trong phòng im ắng, chỉ ngọn nến đỏ khẽ “tách tách” cháy.

Ban đầu, lạnh như băng.

Lạnh và cứng như một khối ngọc .

Sau đó, ấm dần trở , nhịp thở cũng bình hòa hơn.

Khi trời gần sáng, mới trong giấc ngủ nặng trĩu.

Tỉnh dậy, mặt trời lên cao.

Ngoài viện vang lên tiếng nhỏ:

“Còn dậy ? Hay là lão nô xem thử?”

Hầu phu nhân dịu giọng:

“Ngọc Anh khó lắm mới một giấc ngủ yên, đừng quấy rầy .”

“Nha đầu Kỷ gia thật quá đáng, từ vớ một nữ nhi, thế hồi môn nghèo nàn đến thế.”

Hầu phu nhân im lặng một lát :

“Chắc ở nhà đẻ cũng chẳng coi trọng, chịu nhiều khổ cực. Truyền xuống, từ nay đừng ai khó thế tử phi.”

Giờ Hầu phủ sa sút, hầu cộng chẳng quá tám .

Thế nhưng, khi dâng , bà vẫn dặn phòng bếp nấu thêm một chén yến sào để bồi bổ.

Khi thấy những vết sẹo tay , bà đỏ hoe mắt, lập tức sai quản gia đến Hồi Xuân Đường mua loại Ngọc dung cao quý giá nhất, mong xóa bớt phần nào sẹo cũ.

Ta vội :

“Mẫu , cần ạ, thật đáng.”

Bà nghiêm giọng mà dịu dàng:

“Con gọi là mẫu , cũng là con . Cớ gì đáng? Tiền bạc chỉ là vật ngoài , con mới là điều quý nhất.”

Phu quân đang đắp chăn dày, khẽ sang:

“Cứ mẫu , vốn thích mua sắm cho khác mà.”

Bà giả vờ trừng :

“Đồ nhi tử bất hiếu, lấy mẫu trêu để dỗ thê tử cơ đấy.”

Ta từng nghĩ, một gia tộc sa sút như Hầu phủ, chắc hẳn sẽ u ám và nặng nề.

ngờ, chồng rộng lượng như , phu quân thì hiền hòa, thiện lương.

Phải chăng, ông trời cuối cùng cũng thương xót ?

Ba ngày liền tuyết rơi trắng xóa, trời rét cắt da.

Phu quân yếu, chịu lạnh, cũng chẳng chịu nóng.

Nếu ngủ giường sưởi, sáng hôm chỉ ho mà còn chảy m.á.u mũi.

Mỗi mùa đông đến, đều khổ sở hơn ai hết.

Đêm nào giường cũng lạnh buốt, ôm từ phía cho đến khi hai cùng ấm dần.

Nhờ , mỗi đêm thể ngủ yên nửa giấc, sắc mặt cũng khá hơn chút ít.

Chẳng bao lâu đến ngày mặt, ngày về thăm nhà đẻ.

Tuyết dày, đường trơn, phu quân thể ngoài, nhưng vẫn về.

Mẹ chồng sắp xếp đấy.

Trước khi rời phủ, phu quân cắm lên tóc một cây trâm ngọc phỉ thúy hình lục vĩ thanh điểu.

“Khụ khụ… Thanh điểu là loài chim kết duyên. Cây trâm là vật Thánh thượng ban cho cô cô khi còn sủng ái… Hôm nay, nàng cài nó để chút thể diện.”

Khi về đến Kỷ gia, ánh mắt đích tỷ dán chặt cây trâm, ghen đến đỏ cả mắt.

Đó là đồ cung chế, độc nhất vô nhị, quý giá vô song.

Nàng cả đời cũng chẳng thể chạm tới.

“Đừng tưởng cài cái trâm là thành phượng hoàng. Gà rừng vẫn là gà rừng, mãi mãi hóa phượng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/the-tu-phi/2.html.]

Rồi nàng nhạt, giọng ngọt mà độc:

“Nghe ba hôm nay hai vẫn viên phòng, đủ thấy thế tử chẳng mấy mặn mà với ngươi. Nói xem, nếu cây trâm gãy, liệu thế tử nổi giận ?”

Lời dứt, nàng giật mạnh cây trâm tóc , đập thẳng xuống nền đất.

Phần đuôi trâm vốn mảnh như cánh ve, chịu nổi lực , lập tức gãy mất một đuôi.

Ta vội cúi xuống nhặt.

Phía , vang lên tiếng ho quen thuộc.

Quay đầu , phu quân đang ở cuối hành lang.

Đích tỷ giả vờ như , giọng dịu dàng cất lên:

“Muội , dù oán hận thế tử viên phòng, cũng nên giận mà hỏng trâm quý. Giờ nó gãy , đây?”

5.

Tuyết lớn, gió giật từng cơn, hành lang phủ một lớp tuyết mỏng còn kịp quét dọn.

Phu quân dẫm tuyết bước đến, để một hàng dấu chân mờ nhạt.

Hắn đưa tay đỡ dậy, ánh mắt đích tỷ thoáng lướt qua tia ghen ghét, liền giả bộ thản nhiên cất tiếng:

“Thế tử đến khi nào ? Thế tử đừng trách , từ nhỏ thiếu dạy dỗ nên tính tình phần nóng nảy.”

Trước trong phủ, sống dựa sắc mặt của nàng . Giờ xuất giá, lẽ nào vẫn để mặc nàng khinh nhục?

Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, sắc mặt lạnh lùng kéo dài giọng:

“Cây trâm là tự tay ném, đúng là trong lòng oán giận. Dù với thế tử cũng viên phòng, hôn sự còn thể xoay chuyển.”

“Nếu , chi bằng để tỷ tỷ gả cho thế tử .”

Sắc mặt nàng lập tức đổi.

Nàng từng uy h.i.ế.p sẽ đuổi lầu xanh, nhưng cũng để lộ nỗi sợ hãi sâu trong lòng.

Vậy thì hãy cùng cược một phen, xem rốt cuộc ai sợ hơn ai.

Phu quân nhíu mày, liếc , lập tức hiểu dụng ý của , liền thuận miệng hùa theo:

“Lúc xưa hai nhà đính hôn, Hầu phủ vẫn Kỷ gia còn nhị tiểu thư. Tính , mối hôn sự vốn nên là giữa và đại tiểu thư mới đúng.”

“Giờ sửa sai, cũng vẫn còn kịp.”

Trời tuyết đổ dày, thế mà trán nàng rịn đầy mồ hôi.

Nàng siết chặt khăn tay, gượng:

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Thế tử đừng đùa nữa, ngươi với bái đường thành , thể dễ dàng đổi?”

của ngươi đập nát cây trâm tặng.”

Nàng buộc lên tiếng:

“Kỳ thật… là cẩn thận rơi.”

“Ồ…” Phu quân kéo dài giọng, lườm nàng , “Đã thế, Kỷ tiểu thư xin phu nhân nhà một tiếng!”

Đôi mắt nàng trừng lớn, khóe miệng vì tức giận mà giật giật liên hồi.

Bảo nàng cúi đầu đứa em gái mà luôn khinh thường, còn khó chịu hơn chặt gãy một cánh tay!

lúc , phụ từ lúc hồi môn đến giờ vẫn luôn ở trong thư phòng – vội vã chạy , trách mắng :

“Không hiểu chuyện! Tỷ tỷ ngươi từ nhỏ trẻ con bốc đồng, ngươi nhường nhịn chút ?”

Ông còn cau mặt, lệnh đuổi khéo:

“Gió lớn tuyết dày, Thế tử nên về sớm thì hơn, lỡ xảy chuyện gì, Kỷ gia gánh nổi.”

Gió lạnh cắt da, phu quân ho sù sụ, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh chút khiếp nhường:

“Kỷ đại nhân, trâm ngọc là Thánh thượng ban thưởng, nếu đập nát mà chỉ khẽ lướt qua như , e rằng truyền ngoài sẽ là ông dạy con nghiêm.”

Sắc mặt phụ lập tức sầm , râu mép cũng vì tức mà run rẩy.

Nàng chuyện thể cứu vãn, đành cúi gối, nghiến răng nghiến lợi:

“Muội … xin .”

Ta khẽ thở phào một :

“Thôi , chỉ cần tỷ tỷ sửa cây trâm như cũ trả . Dù , đó cũng là vật Thánh thượng ban cho.”

Nàng hoảng lên:

mà… mà sửa chứ?!”

 

Loading...