Thế Tử Phi - 13
Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:32:36
Lượt xem: 480
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
27.
Nghĩ cũng , còn ai thể giở trò ngoài nàng .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Lễ mừng trăm ngày của Đào Đào tổ chức vô cùng long trọng.
Hiện giờ, Quốc công gia đang Hoàng thượng đặc biệt sủng tín, phu quân là Trạng nguyên của triều đình, mà Đào Đào còn là Quận chúa do chính Hoàng thượng sắc phong.
Một buổi tiệc như , dù chúng khiêm nhường cũng chẳng thể nào giấu .
Khách khứa đông đến mức trong phủ Quốc công gần như chẳng còn chỗ đặt chân.
Ai nấy đều miệng lời chúc, khí tưng bừng rộn rã.
Giữa lúc yến tiệc đang tưng bừng nhất, một vị khách mời chen từ trong đám đông.
Là đích tỷ.
Nàng mặc y phục nha , theo chân vị khách nào mà lén lọt đây.
Tệ hơn nữa, trong tay nàng còn dắt theo nữ nhân , chính là sinh mẫu của , từng là hoa khôi một thời của Hồng Tụ Chiêu.
Đích tỷ đẩy mẫu một cái, giọng the thé:
“Con gái của ngươi kìa, đang ở ngay đó! Giờ nàng là Thế tử phi, bao nhiêu vàng bạc châu báu mà chẳng !”
Mẫu mấp máy môi, như dám.
Khách khứa bắt đầu xì xào bàn tán:
“Khoan , đó hình như là cô nương của Hồng Tú Chiêu thì ?
Tên… tên là Liễu Vân Vân gì đó?”
“Phải , chính là nàng !
Năm đó nổi đình nổi đám suốt nửa năm, bỗng nhiên biến mất, giờ xuất hiện thì già trông thấy.”
“Vậy chẳng lẽ Thế tử phi thật sự là xuất từ lầu xanh ?”
“Đừng , kỹ thì… quả thật khá giống đấy.”
Ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía .
Đích tỷ khẽ nhếch môi , ánh mắt độc địa đến đáng sợ.
Nàng kéo mẫu từng bước tiến tới:
“Đi , chẳng lẽ ngay cả con gái ruột của mà cũng nhận ?”
Đầu óc ong ong, nhưng vẫn giữ chặt Đào Đào trong lòng, bình tĩnh đối diện với bà .
Phu quân bước lên, cạnh .
Mẫu đến mặt, cúi mắt Đào Đào hỏi:
“Con bé tên gì ?”
“Tiểu danh là Đào Đào.”
Khoé mắt bà đỏ hoe:
“Hay lắm… Trông giống thế tử phi lắm.”
Đích tỷ khanh khách, giọng như kim đ.â.m tai:
“Đây là cháu ngoại của ngươi đấy, bế một cái?”
Mẫu , càng càng lớn tiếng, cuối cùng gần như hoá điên, nước mắt giàn giụa:
“Ta gì nữ nhi giỏi sang như !”
Ta siết chặt Đào Đào trong tay, sững sờ bà.
Bà lục lọi trong tay áo một hồi, rút một túi gấm ném cho đích tỷ:
“Không con . Tiền thể nhận. Không con .”
“Con c.h.ế.t từ lâu … c.h.ế.t từ lâu … ha ha ha ha…”
“Ta cần thứ tiền hôi hám của các . Ta chỉ nữ nhi của !”
Quản gia bước lên, đưa mẫu giờ như kẻ loạn trí ngoài.
Mấy ma ma khác tiến tới kéo đích tỷ.
Nàng vùng vẫy điên cuồng, gào thét như hóa dại:
“Ngươi ! Ngươi là con kỹ nữ! Chức Thế tử phi đó vốn dĩ là của ! Của !”
“Thế tử! Thế tử! Ta mới là thiên định của ! Chúng mới là một đôi trời sinh!”
Phu quân siết chặt vai , từng chữ từng lời như đinh đóng cột:
“Cả đời , chỉ một thê tử, là Lưu Vân. Nàng là thế tử phi của Quốc công phủ, để một kẻ tiện dân tùy tiện sỉ nhục!”
Ánh mắt lạnh như băng:
“Giao cho quan phủ!”
Đích tỷ gào lôi ngoài, áp giải tới nha môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/the-tu-phi/13.html.]
Sau một ngày dài bận rộn, khách khứa cũng lui, hậu viện, gặp mẫu .
Bà đang , nhồm nhoàm gặm một khay móng heo.
Thấy , bà nhai lèm bèm rõ tiếng:
“Thế tử phi… thật tệ! Không hổ là nữ nhi của , tiền đồ thật đấy.”
Ta hỏi khẽ:
“Tại vạch trần con ngay mặt ?”
Bà nuốt miếng thịt xuống, :
“Đào Đào trông giống hệt con lúc nhỏ.”
“Thế tử phi hẳn nhiều trang sức nhỉ?”
Bà dùng khăn tay lau miệng, ánh mắt sáng rực:
“Dẫn chọn mấy món . Dù gì cũng giúp con một chuyện lớn, con thể keo kiệt chứ?”
Ánh nến đỏ hắt lên khuôn mặt bà, đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng đến chói mắt.
Ta hỏi bà…
Rốt cuộc, bà từng yêu ?
Từng yêu như cách yêu Đào Đào?
cuối cùng, hỏi gì cả.
Chỉ khẽ đáp:
“Lát nữa sẽ nha đưa đến kho, cứ tự chọn.”
Bà mãn nguyện:
“Giờ thì xem ai còn dám coi thường nữa?”
Phu quân cho bà một căn nhà nhỏ, hai nha hầu hạ.
Mọi chi phí ăn ở đều do Hầu phủ chi trả.
Đến cuối năm xem sổ sách, suýt nữa giật vì tiền bà tiêu.
Sau đó, bà đến thăm nào, cũng tìm bà.
Chỉ mỗi năm sinh nhật Đào Đào, bà gửi một cái túi gấm thêu tay.
Đường kim mũi chỉ xiêu vẹo, là chính tay bà .
Hồi bé, cũng từng ao ước một cái túi do mẫu tự tay thêu cho.
lúc , bà chỉ mải trang điểm tô son, từng dành cho chút kiên nhẫn .
Ta cất hết những chiếc túi , đặt đáy rương.
Đích tỷ giam hai năm, lúc thả thì hai mươi tuổi.
Không ai dám cưới, chẳng tìm nhà tử tế.
Cuối cùng, nàng Hồng Tú Chiêu.
Thân là tiểu thư quan gia, trở thành điểm thu hút khách làng chơi.
Một hôm, dắt Đào Đào phố, thì đúng lúc nàng bước xuống từ xe ngựa của một vị khách.
Tóc tai rối bời, son môi nhòe nhoẹt.
Chúng từ xa.
Nàng lấy khăn tay chùi miệng, rời .
Cuối cùng… nàng sống đúng thành mà nàng từng khinh rẻ nhất.
Phu quân việc ở Bộ Binh nhiều năm, hơn ba mươi tuổi lên tới chức Binh bộ Thị lang.
Sau khi tân đế kế vị, điều sang Bộ Hộ, gánh vác xử lý nợ chất chồng từ các triều.
Sau đó, khi Thái tử nhập học, bổ nhiệm Thái phó.
Năm bốn mươi lăm tuổi, phong nhất phẩm Thừa tướng.
Ta cũng ban tước nhất phẩm mệnh phụ, cùng phu quân nhận ân sủng của thiên tử.
Bệnh ho của vẫn khỏi hẳn.
Mỗi đêm đều ôm ngủ mới yên giấc.
Chúng hai nam hai nữ, cháu nội cháu ngoại cộng mười lăm đứa.
Chàng giữ trọn lời thề từ ngày đỗ Trạng nguyên:
Cả đời nạp .
Năm tròn bảy mươi, đột nhiên bệnh nặng.
Chàng nắm tay bên giường bệnh, :
“Lưu Vân, đừng sợ… Ta sẽ theo nàng ngay thôi.”
“Kiếp , chúng vẫn phu thê.”
__Hết__