Thế Tử Phi - 11

Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:31:43
Lượt xem: 428

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên bàn đàm phán, Bắc Địch ắt chịu nhượng bộ nặng nề.

Đổi , ít nhất Đại Sở sẽ ba mươi năm thái bình.

Sau ba ngày ba đêm đau đớn, cuối cùng cũng hạ sinh thuận lợi một bé gái ngay trong hoàng cung.

Ngày con bé chào đời, mười cây đào trong ngự hoa viên đồng loạt nở rộ.

Hoàng thượng đích đến bế đứa trẻ, phong danh hiệu Thịnh Đào Quận chúa.

Cách rèm, thấy Hoàng thượng với chồng và phu quân:

“Những ngày qua, khanh gia chịu nhiều oan khuất. nay, trẫm rốt cuộc thể cho Nhan một lời giải thích.”

“Năm xưa, khi trận, trẫm từng hứa sẽ chăm sóc thật cho vợ con . Mong rằng khi trở về, sẽ trách trẫm.”

Hầu gia còn về đến kinh, mà phần thưởng như nước chảy tràn Hầu phủ.

Phu quân bổ nhiệm chức Chủ sự Bộ Binh, quan ngũ phẩm.

Từ tới nay, trong các Trạng nguyên của triều, chức quan ban cho là cao nhất.

Hoàng thượng sai Thái y chính riêng điều dưỡng cho phu quân:

“Phải chăm sóc thật cho cháu của trẫm, còn nhờ nàng phò tá Thái tử.”

Từ đó, cổng Hầu phủ gần như bước chân lui tới giẫm nát.

Khi phu quân mới đỗ Trạng nguyên, đến chúc mừng đều là đồng môn cùng khoa.

Còn nay, kẻ tới lui là những cầm quyền trong các phủ.

Họ nắm tay phu quân, ân cần gọi “hiền điệt, hiền điệt”, lễ vật mang tới đều là kỳ trân dị bảo, ngọc ngà, vàng bạc tầm thường chẳng còn lọt mắt.

Các phu nhân quyền quý cũng đến thăm ở cữ, miệng ngớt lời ca tụng: rằng đoan trang, hiền đức, thủy chung, vượng phu ích tử…

Lời khen đến buồn , nhưng chẳng ai ngượng miệng.

Ngày , dù họ tỏ thái độ khinh khỉnh, cũng vẫn giữ cách lạnh nhạt, lễ phép giả tạo đến mức khiến ngột ngạt.

Khách đến thăm nối tiếp ngừng.

Thấy mệt mỏi ứng tiếp mãi xuể, chồng và phu quân dứt khoát từ chối hết, để yên tâm tĩnh dưỡng.

Hôm , đang giường đùa với Đào Đào, thì chồng vội vã bước , sắc mặt nặng nề:

“Cha con và tỷ tỷ con… đến.”

24.

Quên .

Trận chiến vốn dĩ nên kéo dài đến thế.

Là do Hộ bộ Thị lang— Triệu đại nhân — thông đồng với Bắc Địch, tráo đổi quân lương, trong lúc vận chuyển còn tự tay phóng hỏa thiêu rụi lương thảo kém chất lượng.

Khiến đại quân gần như lâm cảnh đứt lương.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Nếu nhờ Hầu gia kịp thời phát hiện gian trá, tâu lên Hoàng thượng, thì thắng bại trong trận , thể .

Mà Kỷ gia thông gia với Triệu gia.

Phụ thường ngày cũng thiết với vị thượng cấp , nay Triệu thị lang điều tra, tuy khai phụ , nhưng phụ vẫn đình chức, tạm quản thúc trong phủ, phép ngoài.

Lần ông thể khỏi phủ, là do tâu lên Hoàng thượng rằng đến thăm , nên mới đặc cách ân chuẩn.

Nghĩ mới thấy, nếu năm đó phu quân đồng ý Bộ Hộ nhận chức, thì trong mắt Hoàng thượng, chẳng sẽ thành một giuộc với Triệu thị lang ?

Mà nếu , Hầu gia há chẳng trở nên đáng ngờ?

Hoàng thượng liệu còn thể tin Hầu gia, tin Hầu phủ nữa ?

Ta còn kịp đáp, thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

Phụ màng ngăn cản, xông thẳng hậu viện.

Chưa đầy một năm, mà ông già trông thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/the-tu-phi/11.html.]

Ngày ông vốn chú trọng dáng vẻ, nay cằm phủ đầy râu xám, tóc mai điểm bạc, áo cũng chẳng còn vặn như .

Còn đích tỷ thì gầy hơn xưa đôi chút, nhưng ăn mặc lộng lẫy, son phấn rực rỡ.

Qua rèm mềm, phụ cau mày:

“Sao sinh con gái? Nếu là con trai, chẳng hơn ?”

Ta khẽ nhíu mày, giọng lạnh lùng:

“Lần phụ đến đây, chuyện gì?”

“Chuyện Kỷ gia liên lụy bởi Triệu gia, chắc con cũng .

Kỷ gia dù cũng là nhà đẻ của con, cứ quản thúc mãi thế, cũng chẳng ho gì cho danh tiếng của con.”

“Giờ Hoàng thượng đang coi trọng Hầu phủ, con nhờ hiền tế đỡ vài câu mặt Hoàng thượng, xin giải trừ lệnh quản thúc cho Kỷ gia .”

Ông nhẹ hều, như thể chuyện giam thả chỉ cần phu quân mở miệng là xong.

Ta bật , một nụ lạnh:

“Phụ , lẽ nào thực sự cùng một giuộc với Triệu thị lang?”

Ông lập tức phủ nhận:

“Tất nhiên là !”

“Đã , vội? Hoàng thượng minh, sớm muộn cũng sẽ trả trong sạch cho phụ .”

Không ngờ dứt khoát từ chối, ông nổi giận:

“Kỷ Lưu Vân! Ta là phụ của con! Làm con, thể thấy cha rơi cảnh nguy nan mà vẫn an nhàn hưởng phúc?”

Qua tấm rèm châu, bình thản ông, chậm rãi :

“Thế cha, thể thấy con gái sống bằng c.h.ế.t mà ngơ ?”

“Khi , chính đích mẫu sai ma ma dùng kim đ.â.m từng mũi đầu ngón chân con.

Mười ngón liền tim, phụ hẳn đau đến mức nào.”

Giọng vẫn còn run khẽ khi nhớ :

“Con cầu xin phụ cứu, nhưng phụ , đích mẫu phạt, ắt là con sai điều gì.”

“Hôm nay quả, chính bởi năm xưa gieo nhân.”

Ta từng chữ một:

“Nếu phụ hổ thẹn với lòng, thì cứ đợi Hoàng thượng định đoạt.

Con tuyệt đối sẽ để phu quân kéo chuyện .”

Phụ siết chặt nắm tay, im lặng hồi lâu, “phịch” một tiếng quỳ xuống.

“Lưu Vân, đây là phụ sai .

Đích mẫu của con thế cao, cũng bất đắc dĩ thôi.

với con cũng là ruột thịt cùng dòng máu,

coi như phụ cầu con …”

“Chỉ cần con giúp phụ một phen, từ nay Kỷ gia để con quyền quyết định.”

Ta khẽ mỉm , giọng vẫn dịu mà đau:

“Phụ , năm xưa con cũng từng quỳ đó thôi…”

từng cứu con ?”

 

25.

Sắc mặt phụ tái nhợt.

Ông !

Ông :

“Một tiện nữ sinh từ chốn lầu xanh như ngươi, thể bước chân Kỷ gia là phúc đức tu tám đời, chịu chút ấm ức cũng là điều đáng.”

Ta nghẹn giọng:

“Bên ngoài, con là con gái của phụ ; nhưng trong phủ, con còn chẳng bằng đứa tỳ nữ đốt lửa trong bếp!”

Rõ ràng là do ông quản nổi d.ụ.c vọng của bản mà sinh .

Vậy mà đến cuối cùng, khinh miệt, nhơ bẩn, đều để gánh.

 

Loading...