Khương Thế Tích    .
 
Sau khi rời khỏi tiểu viện của ,  liền đến chỗ Khương phu nhân đề cập đến chuyện hôn sự với .
 
Quả nhiên  từ chối thẳng thừng.
 
Khương phu nhân sống c.h.ế.t  đồng ý, và hối hận khôn nguôi.
 
Nếu nàng   con trai   thể thoát khỏi đại nạn, thì sẽ   cái chuyện mượn giống đó.
 
Để an ủi Khương Thế Tích, nàng : "Tô cô nương  phận thấp hèn, nếu như  , là tuyệt đối  thể bước  cửa nhà . Hiện giờ nàng mang thai,  thì  một quý  thôi. Tình hình hiện tại của con, đương nhiên  cưới quý nữ môn đăng hộ đối mới xứng!"
 
"Tích nhi,   con vô sự, Võ An Hầu phủ nguyện ý cùng nhà  nối  tình xưa, gả Trịnh Oánh qua đây. Nàng  và Tô cô nương là chị em họ,  thể hòa thuận ở chung, con thấy thế nào?"
 
Khương Thế Tích  lạnh một tiếng: "Trong mắt , con trai của  chỉ xứng kết hôn với loại tiểu nhân ti tiện, đổi trắng  đen như  ?"
 
"Chức quan của tổ phụ Liên Thành tuy thấp, nhưng phẩm hạnh cao quý, mẫu , cao thấp sang hèn  bao giờ do  phận mà định nghĩa!"
 
Khương phu nhân  còn lời nào để , chỉ cắn răng  chịu nhượng bộ.
 
Trở về sân viện của , Khương Thế Tích vẫn luôn cằn nhằn với :
 
"Võ An Hầu phủ thật đúng là mặt dày! Dùng  thì xun xoe,  dùng thì trở mặt, tiểu nhân ti tiện, vô sỉ tột cùng!"
 
"Muốn vi phu cưới nàng ! Không  cửa ! Ngày mai lên triều vi phu sẽ hặc tội cha nàng  một phen, ân oán cũ mới tính sổ một thể!"
 
Ta: "…"
 
Ngày hôm  tại triều đường, Khương Thế Tích quả nhiên hặc tội Võ An Hầu một bản.
 
Hắn còn lật  chuyện Trịnh gia vu oan cho tổ phụ , nghiêm trị cả Trịnh gia một phen.
 
Nghe  Võ An Hầu ở nhà tức đến mức  ngừng mắng Trịnh Oánh,  nàng    chuyện   tìm chuyện,  hãm hại , hiện giờ ngược  còn tự chuốc họa  .
 
Tuy  Võ An Hầu chỉ  giáng chức, nhưng sự việc   lớn, nhà bọn họ mất mặt  đành, hôn sự của Trịnh Oánh càng khó tìm hơn.
 
Trải qua chuyện , tổ phụ đặc biệt đến Khương gia cảm tạ Khương Thế Tích.
 
Khương Thế Tích vô cùng khiêm hòa, chỉ một mực xin  tạ ,  tất cả đều là  của .
 
Tổ phụ thấy  giữ chức vị cao, nhưng vẫn khiêm hòa lễ độ, đối với  vô cùng hài lòng.
 
Hành động , cuối cùng  dần dần lay động .
 
--- Chương 19 ---
 
Thế nhưng dù Khương Thế Tích  biểu hiện  đến mấy,  vẫn  tin  thật sự  thể cưới .
 
Khương Thế Tích sống c.h.ế.t  chịu để  rời ,  nũng mè nheo với , một mực : "Nàng  thể tin vi phu một  ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/the-tich-va-lien-thanh/chuong-9.html.]
Ta thẳng thắn : "Không    tin , mà là   sống  đời, chữ hiếu  đầu, mẫu   từng ,    của  còn  xứng, hiện tại  đang  trọng dụng, chắc hẳn đến công chúa cũng cưới , hà tất để  khiến  mang tiếng bất hiếu bất nghĩa?"
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cuối cùng khiến  con họ bất hòa  đành,  còn  mang tiếng bám víu quyền quý.
 
Khương Thế Tích  tủm tỉm : "Liên Thành, nàng từ nhỏ đến lớn,   luôn là  tuân thủ quy củ, phu tử  gì  nấy?"
 
"…"
 
Bị  trúng tim đen.
 
Hắn khẽ , đầy ái ý mà vuốt ve bụng , :
 
"Hiếu thuận hiếu thuận, vi phu là hiếu nhưng  thuận. Người xưa , cha   , cũng  can ngăn sửa đổi. Nàng hãy cho vi phu một tháng, , hai tháng , vi phu sẽ dùng kiệu tám  khiêng long trọng đón nàng về nhà!"
 
Ta   giằng co đến chịu  nổi, cuối cùng đành bất lực gật đầu: "Vậy thì hai tháng."
 
--- Chương 18 ---
 
Ta   Khương Thế Tích nghĩ gì, dù  từ khi  cùng  hẹn rõ thời hạn,  liền bắt đầu cáo bệnh,   lên triều.
 
Mỗi ngày cái gì cũng  , cả ngày cùng  ở trong hậu viện, họa mi cho , rửa chân cho .
 
Lại còn đến đêm, đôi mắt thèm thuồng  chằm chằm ,  đến  rợn cả .
 
Hắn còn  lén lút hỏi đại phu, trở về  ngượng ngùng  với : "Đại phu  , nàng hiện giờ tháng , chúng   thể…"
 
Ta nhướng mày, mạnh mẽ : "Chàng   gì?"
 
Khương Thế Tích thanh thanh họng, : "… ôn  giấc mộng cũ."
 
Ta đẩy  : "Cái   ! Chúng  hiện giờ vô danh vô phận, vô môi vô bằng."
 
Khương Thế Tích nhỏ giọng : "…   cũng   mà…"
 
Ta cầm lấy hộp phấn son  bàn  thế  gõ đầu , trừng mắt : "Chàng còn dám !"
 
Khương Thế Tích liên tục chắp tay vái: "Nương tử thật  khí thế, vi phu sẽ  dám nữa!"
 
"Chàng còn !"
 
"A, vi phu sai ! Sẽ  dám nữa !!"
 
"Hừm hừm… Chàng sờ  đấy! Buông  !"
 
"Xuân tiêu khổ đoản a, nương tử,  thời gian  vi phu thật sự nhớ nàng c.h.ế.t mất~"
 
"Đồ háo sắc!"
 
…