Hôm , khi Thẩm Âm tỉnh , trời sáng rõ.
Gió thổi lá lau xao động, phát tiếng xào xạc dễ .
Quần áo của cô treo ngọn cây lau, cũng đung đưa theo lá, che khuất ánh mặt trời phía .
Quay đầu , cô thấy một cái đầu chim ưng thật lớn. Chiếc mỏ cứng rắn cọ cọ mặt cô, lành lạnh, một đôi mắt ưng đen nhánh, sâu thẳm đang chằm chằm cô.
Thẩm Âm chớp chớp mắt, rút tay khỏi gian ấm áp cánh chim bao bọc, nhẹ nhàng chạm mặt con ưng, ngón tay miêu tả từng đường nét của .
Cô gì, nhưng sự bình thản trong mắt rõ ràng biểu lộ đáp án – cô con ưng là ai.
Mục Nhai dùng mỏ cọ cọ mặt cô, đôi cánh buông lỏng cơ thể cô , xoay biến trở thành hình .
Không gian ấm áp biến mất, cơ thể trần trụi của Thẩm Âm lập tức run lên, cô vội ôm lấy dậy.
“Em sợ ?” Mục Nhai lưng về phía Thẩm Âm, giọng bình tĩnh, nhưng tâm trạng thấp thỏm.
Thẩm Âm lắc đầu, từ phía ôm vòng lấy eo Mục Nhai, mặt nở nụ hạnh phúc.
Tim Mục Nhai đập thình thịch, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Âm, phát hiện bàn tay lạnh hơn nhiều, lập tức xoay : “Mặc quần áo , chúng rời khỏi đây.”
Mục Nhai buông Thẩm Âm , cơ thể lộ trong khí, Thẩm Âm lập tức thẹn thùng cúi đầu.
Ngay lập tức, cô những vết xanh tím dọa sợ, chúng còn đáng sợ hơn cả những vết sẹo do cha cô quất đánh.
tại cô thấy đau chút nào, mà trong lòng thấy ngọt ngào thế ?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Rõ ràng hơn cả những vết xanh tím, là hình ảnh một con ưng đen đang giương cánh bay lượn ngay vị trí ngực.
Cô nghiêng đầu thắc mắc, đưa tay sờ sờ.
Mục Nhai gỡ quần áo của Thẩm Âm xuống, thấy vết thú ấn , trong lòng cũng tràn ngập vui sướng.
“Thích ?” Mục Nhai hỏi.
Thẩm Âm cúi đầu gật nhẹ, cũng hỏi đây là cái gì, chỉ cần xác định là Mục Nhai lưu , cô liền thích.
Mục Nhai đưa quần áo cho cô, : “Anh giặt , khô.”
“Ừ.” Thẩm Âm nhận lấy quần áo, chịu đựng ánh mắt chăm chú của Mục Nhai, mặc vội .
Động tác của cô chậm, đặc biệt là khi mặc quần, động tác càng vô cùng cẩn thận, bên trong đùi vẫn còn lưu vết m.á.u khô.
Mục Nhai thấy thương xót, nhanh chóng mặc quần áo của , đó đến đỡ cô.
“Còn đau ?” Mục Nhai thấp giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/the-gioi-thu-nhan-nhan-nha-cay-ruong-sinh-con/chuong-1602-khong-den-truong-nua.html.]
Thẩm Âm lắc đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mục Nhai, hiệu thể .
Mục Nhai vẫn nỡ, buông tay cô , xổm mặt cô : “Anh cõng em.”
Khi buông tay , Thẩm Âm chợt hoảng hốt, nhưng thấy Mục Nhai chỉ cõng , cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng leo lên.
Mục Nhai cõng Thẩm Âm đường cái. Có quen Thẩm Âm thấy, lập tức tò mò tiến lên chào hỏi.
“Thẩm Âm ? Mấy ngày nay thế? Tìm khắp nơi thấy.” Người qua đường hỏi, lẽ ý thương hại, nhưng chắc chắn thể thiếu tâm lý hóng chuyện.
Thẩm Âm vùi đầu cổ Mục Nhai, lờ như khi.
Mục Nhai đành đáp : “Bạn ở bên cầu. Chúng cháu về trường, cháu mang tiền, thể cho chúng cháu mượn mấy đồng lẻ xe ạ?”
Chỉ là mấy đồng bạc, dùng để giúp thật sự gặp khó khăn, bình thường sẽ keo kiệt. Người qua đường hào phóng tìm mấy đồng xu, đưa cho Thẩm Âm.
Thẩm Âm đưa tay , Mục Nhai đành dùng một tay cõng cô, một tay nhận tiền, cảm ơn cất bước .
Đi xa , Mục Nhai vẫn loáng thoáng phía xì xào: “ là càng ngày càng quái, gọi chẳng thèm để ý.”
Mục Nhai siết chặt cánh tay đang ôm của Thẩm Âm, dịu dàng : “Sau chăm sóc em.”
“Ừ.” Thẩm Âm khẽ đáp, một âm tiết đơn giản cũng thể niềm vui của cô.
Hai đến trạm xe buýt, xe trở về thành phố.
Khi đến cổng trường, Thẩm Âm đột nhiên khựng , chịu tiếp.
“Không đến trường ?” Mục Nhai hỏi.
Thẩm Âm liên tục lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Mục Nhai, trong nháy mắt, những giọt nước mắt to như hạt đậu liền rơi xuống.
“Ông sẽ tìm đến em.”
“Ông ” đó là ai, cần cũng .
Mục Nhai đảm bảo: “Anh sẽ để ông tổn thương em nữa.”
Thẩm Âm vẫn chịu , đầu liên tục lắc, tinh thần càng lúc càng kích động: “Không .”
Các bạn học chắc chắn sẽ nhạo cô. Cô quen nhạo, cũng sợ hãi những ánh mắt khác thường đó. nếu Mục Nhai giúp cô, bọn họ chắc chắn sẽ nhạo cả Mục Nhai.
Cô thấu sinh tử, buông bỏ tất cả, việc học còn trọng lượng nữa.
Mục Nhai cứu cô, cho cô một sinh mệnh mới. Bây giờ cô chỉ vì Mục Nhai mà sống, thể ở bên là .
Cô sợ hãi Mục Nhai sẽ vì ánh mắt khác thường của bạn học mà vứt bỏ , đó là điều cô thể chịu đựng nổi.