Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 37: **Chiến Thuật Mới**

Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:27:52
Lượt xem: 0

Sau trận chiến đêm qua, thành phố chìm trong sự yên tĩnh. Những dấu vết của trận đấu còn hằn rõ khắp nơi: từ những bức tường phòng thủ bị tổn hại, đến các vết cháy xém trên mặt đất. Dù đã giành chiến thắng, nhưng Linh Phương và mọi người đều hiểu rằng đây chỉ là khởi đầu của một chuỗi trận chiến khốc liệt hơn.

 

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời lên cao, không khí trong thành phố đã dần lấy lại được sự bình thường. Nhưng ngay từ sáng sớm, **Minh Thư** và đội ngũ chiến binh đã tổ chức một cuộc họp khẩn để đánh giá tình hình. Linh Phương, dù không phải là chiến binh trực tiếp, cũng được mời tham dự vì vai trò của cô trong việc duy trì hậu cần và cung ứng lương thực.

 

---

 

Tại phòng họp, bản đồ chiến lược của thành phố được trải ra trên bàn. **Văn Bảo**, người chỉ huy chiến đấu, đứng lên phát biểu trước mọi người.

 

"Chúng ta đã thắng trận chiến tối qua, nhưng số lượng quái vật ngày càng gia tăng, và có dấu hiệu rằng chúng đã phát triển một chiến thuật mới," Văn Bảo mở đầu, ánh mắt trầm tư lướt qua từng người trong phòng.

 

Minh Thư đứng lên, tiếp lời: "Tôi đã phân tích các dữ liệu từ những trận đánh trước. Dường như bọn chúng đang dần hiểu được cách chúng ta phòng thủ và tìm ra lỗ hổng. Trận đánh hôm qua, chúng tập trung tấn công mạnh vào các điểm yếu nhất của chúng ta."

 

Linh Phương ngồi lặng lẽ, lắng nghe. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Mọi người đều nhận thức rõ rằng thành phố không thể chịu đựng mãi những đợt tấn công liên tiếp này mà không có sự thay đổi trong chiến thuật.

 

---

 

"Chúng ta cần một kế hoạch mới," **Hải Đăng**, người quản lý hậu cần, nói, giọng anh trầm nhưng đầy quyết đoán. "Nguồn lực của chúng ta không thể kéo dài mãi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ một hoặc hai trận chiến nữa là chúng ta sẽ kiệt quệ."

 

"Có lẽ chúng ta nên nghĩ đến việc tấn công thay vì phòng thủ mãi như vậy," Văn Bảo gợi ý, mắt nhìn về phía bản đồ, nơi những khu vực quanh thành phố vẫn chưa được khám phá hoàn toàn.

 

Minh Thư gật đầu. "Tôi đồng ý. Chúng ta cần phải chủ động hơn. Nhưng chúng ta cũng phải đảm bảo rằng thành phố vẫn được bảo vệ an toàn. Việc di chuyển lực lượng ra ngoài thành phố là một quyết định đầy rủi ro."

 

---

 

Linh Phương lên tiếng, dù giọng nói của cô nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng. "Có thể chúng ta nên tập trung vào việc củng cố những gì mình có. Đặc biệt là các khu vực nông nghiệp và trại chăn nuôi. Nếu chúng ta bảo vệ nguồn lương thực tốt hơn, mọi người sẽ không phải lo lắng về cái ăn cái mặc trong thời gian dài."

 

Cả phòng im lặng trong giây lát, trước khi Minh Thư gật đầu đồng tình. "Cô nói đúng, Phương. Nguồn cung lương thực là yếu tố sống còn. Chúng ta không thể để mất chúng."

 

**Ngọc Khuê**, người phụ trách bếp ăn, cũng lên tiếng: "Ngoài ra, việc phát triển nông nghiệp và chăn nuôi có thể giúp chúng ta tạo ra nguồn tài nguyên dư thừa, từ đó có thể dự trữ và hỗ trợ những chiến binh trong các trận đánh kéo dài."

 

Văn Bảo nhìn khắp phòng, rồi đưa ra quyết định. "Được rồi, chúng ta sẽ chia thành hai nhóm. Một nhóm sẽ tiếp tục củng cố phòng thủ và bảo vệ thành phố. Nhóm còn lại sẽ tổ chức các đội trinh sát, tiến ra ngoài để tìm hiểu thêm về chiến thuật và động thái của kẻ thù."

 

---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-37-chien-thuat-moi.html.]

 

Sau cuộc họp, Linh Phương trở về khu nông trại của mình. Cô biết rằng nhiệm vụ của mình không trực tiếp đối đầu với quái vật, nhưng lại quan trọng không kém trong việc duy trì sự sống cho mọi người. Cô đã dành nhiều tháng trời để xây dựng nông trại này từ một mảnh đất cằn cỗi trở thành một khu vườn xanh tươi, nơi sản xuất ra đủ lương thực cho thành phố.

 

Dưới ánh nắng ban trưa, Linh Phương đi kiểm tra từng mảnh đất, từng luống rau. Những cây cà chua đỏ mọng, những khóm rau xanh mướt đều là thành quả của sự chăm chỉ và kiên trì. Mỗi lần nhìn thấy sự sống nảy mầm từ đất, cô cảm thấy mình đã làm được điều gì đó lớn lao cho thành phố này.

 

Trong lúc Linh Phương đang tưới nước cho những cây lúa mới cấy, **Bình Minh**, một chiến binh trong đội bảo vệ, tiến lại gần.

 

"Phương, có chuyện này tôi muốn nhờ cô," Bình Minh nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự nghiêm túc.

 

"Có chuyện gì vậy?" Linh Phương ngừng tay, nhìn Bình Minh.

 

"Chúng tôi đang chuẩn bị một cuộc trinh sát ra ngoài thành phố để tìm hiểu thêm về kẻ thù. Nhưng vấn đề là chúng tôi cần người có kinh nghiệm với địa hình nông nghiệp để giúp chúng tôi lập bản đồ về các khu vực quanh thành phố, đặc biệt là những vùng có khả năng trồng trọt và chăn nuôi tiềm năng."

 

Linh Phương hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị. "Tôi sao? Nhưng tôi không có kinh nghiệm chiến đấu."

 

"Không, chúng tôi không cần cô chiến đấu. Chỉ cần sự hiểu biết của cô về đất đai và cây trồng thôi. Chúng tôi tin rằng điều đó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc tìm ra các nguồn tài nguyên mới cho thành phố."

 

Linh Phương suy nghĩ một lát rồi gật đầu. "Được, tôi sẽ giúp. Nhưng anh chắc chắn rằng điều này là an toàn chứ?"

 

Bình Minh mỉm cười. "Chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô. Đội trinh sát sẽ có đầy đủ vũ khí và bảo vệ. Việc của cô chỉ là chỉ đường và giúp chúng tôi tìm hiểu về địa hình."

 

MEOW

---

 

Ngày hôm sau, Linh Phương cùng đội trinh sát rời thành phố trong sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Đó là lần đầu tiên cô bước ra ngoài khu vực an toàn của thành phố sau nhiều tháng dài. Cảnh vật bên ngoài hoang vu và kỳ bí, với những ngọn đồi nhấp nhô và những khu rừng rậm rạp trải dài đến tận chân trời.

 

Linh Phương đi giữa đội hình, mắt chăm chú quan sát từng loại cây cỏ và đất đá. Cô đã học được nhiều từ việc trồng trọt và hiểu rằng mỗi loại đất đều có những đặc tính riêng, quyết định đến việc nó có thể trồng cây gì, nuôi gì. Những kiến thức này sẽ rất hữu ích để mở rộng nguồn cung lương thực cho thành phố.

 

Suốt cuộc hành trình, nhóm trinh sát đã gặp phải không ít khó khăn. Có những đoạn đường bị chặn bởi quái vật, nhưng với sự tinh nhuệ của đội chiến đấu, họ đã dễ dàng vượt qua. Mỗi lần nhìn thấy sự dũng cảm và quyết tâm của các chiến binh, Linh Phương càng thêm tin tưởng vào khả năng của họ. Những người này, dù đối mặt với nguy hiểm, vẫn luôn giữ vững lòng kiên định và sự đoàn kết.

 

Cuối cùng, sau nhiều giờ đi bộ, họ đã tìm ra một khu vực đất rộng lớn với tiềm năng phát triển nông nghiệp. Đó là một thung lũng nằm giữa hai ngọn núi, với dòng suối trong lành chảy qua. Đất ở đây màu mỡ, thích hợp cho cả trồng trọt và chăn nuôi.

 

Linh Phương nhìn khu vực trước mắt, trong lòng cô dâng lên niềm hi vọng mới. Đây chính là cơ hội để mở rộng nguồn tài nguyên, giúp cho thành phố có thể sống sót qua những trận chiến dài.

 

Loading...