Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 22: Những Kẻ Tấn Công Bất Ngờ
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:32:28
Lượt xem: 0
Tiếng gầm rú của lũ quái vật vang lên dữ dội khi chúng tiến gần hơn tới tường thành. Ánh sáng từ các đám mây đen trên bầu trời càng làm tăng thêm vẻ dữ dội của chúng. Từng con quái vật khổng lồ, thân hình lởm chởm và mang sức mạnh kinh hoàng, đang lao tới như một cơn bão. Lớp giáp cứng cáp của chúng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn lửa thắp lên trong thành phố, khiến cảnh tượng trở nên kinh hoàng hơn bao giờ hết.
Trên tường thành, **Minh Vũ** cùng các chiến binh đã vào vị trí. Vũ khí trong tay họ ánh lên một sự sắc lạnh, sự quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt. Đây không phải là trận chiến đầu tiên, nhưng chắc chắn là trận chiến lớn nhất họ từng đối mặt. Quái vật tràn vào với số lượng áp đảo, nhưng họ không hề d.a.o động.
"Chuẩn bị!" Minh Vũ ra lệnh, giọng trầm và mạnh mẽ, vang dội qua lớp gió đêm lạnh buốt.
**Thành Nam** từ trên ngọn tháp cao bên trong thành phố, bắt đầu kích hoạt ma pháp phòng thủ. Những vòng tròn ánh sáng xanh xuất hiện xung quanh bức tường thành, tạo nên một lớp chắn vô hình. Mặc dù không thể hoàn toàn ngăn cản quái vật, lớp ma pháp này sẽ giảm bớt sức mạnh của chúng, giúp các chiến binh có thời gian để phản công.
"Đã đến lúc," Thành Nam thì thầm khi đưa tay lên, tạo ra một chuỗi phép thuật phức tạp. Những ngọn lửa ma pháp bắt đầu bùng lên dọc theo tường thành, sẵn sàng đánh trả.
---
Ở hậu phương, **Linh Phương** cùng **Ngọc Mai** và những người khác đang khẩn trương chuẩn bị lương thực, thuốc men, và các nhu yếu phẩm cho cuộc chiến. Những bếp lửa bập bùng trong góc nhà bếp, nơi Linh Phương nhanh tay nấu những bữa ăn cho những chiến binh ngoài tiền tuyến.
"Cậu nghĩ chúng ta có thể cầm cự được bao lâu?" Ngọc Mai hỏi, giọng nói tràn đầy lo âu khi nhìn ra phía bức tường thành xa xa.
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác," Linh Phương đáp, đôi mắt kiên định nhưng không che giấu được lo lắng. "Chúng ta phải chiến đấu và sống sót, vì thành phố này, vì tất cả mọi người."
Ngọc Mai im lặng, nhưng cô biết Linh Phương nói đúng. Thành phố này là hy vọng cuối cùng của họ. Mỗi người, dù yếu đuối hay mạnh mẽ, đều có vai trò của mình. Linh Phương đã thể hiện rất rõ điều đó: dù không phải chiến binh, nhưng sự hiện diện của cô, từ việc nấu ăn, chăm sóc cho mọi người đến việc trồng rau, đã tiếp thêm sức mạnh cho thành phố này.
---
Ở tiền tuyến, **Khải Duy** đã chỉ huy đội quân phòng thủ lao vào trận chiến. Họ tạo thành một hàng rào chắn kiên cố, không cho bất kỳ con quái vật nào tiến vào thành. Những tia sáng phép thuật từ Thành Nam và các pháp sư khác liên tục b.ắ.n ra, cản phá những đòn tấn công mạnh mẽ của lũ quái vật.
Lần này, không chỉ có những quái vật thông thường. Một số quái vật đột biến, có sức mạnh gấp đôi so với trước đây, đã xuất hiện. Một con quái vật khổng lồ với đôi cánh đen vỗ mạnh, khiến không khí xung quanh rung chuyển, lao thẳng vào bức tường phòng thủ.
Minh Vũ nhìn thấy và lập tức ra hiệu cho đội b.ắ.n cung. "Tập trung hỏa lực vào mục tiêu!" anh hét lên.
Những mũi tên b.ắ.n ra từ khắp nơi, lao thẳng vào con quái vật khổng lồ. Nhưng lớp giáp của nó quá cứng, chỉ có vài mũi tên găm vào da thịt, còn lại đều bị bật ra. Minh Vũ nhíu mày, nhận ra rằng đây không phải là trận chiến dễ dàng.
"Thành Nam, chúng ta cần sự hỗ trợ!" Minh Vũ hét qua kênh liên lạc.
Ở trên đỉnh tháp, Thành Nam nheo mắt nhìn xuống chiến trường, cảm nhận sự bất thường từ lũ quái vật. Anh đưa tay lên, niệm một chuỗi phép thuật khác. Những vòng tròn ánh sáng xanh lại xuất hiện, lần này dày đặc hơn, tập trung vào con quái vật khổng lồ. Ngay khi phép thuật chạm vào nó, con quái vật rít lên đau đớn, đôi cánh đập loạn xạ trong không khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-22-nhung-ke-tan-cong-bat-ngo.html.]
"Tốt lắm!" Minh Vũ gật đầu, ra hiệu cho đội cung thủ tiếp tục bắn. Sau vài phút dồn sức tấn công, con quái vật khổng lồ cuối cùng cũng ngã gục, tạo ra một tiếng vang lớn khi thân xác đồ sộ của nó đập xuống đất.
---
Bên trong thành phố, **Bảo Khang**, đội trưởng của nhóm phòng thủ nội thành, dẫn đầu một đội nhỏ tuần tra khắp các con phố để đảm bảo an ninh. Bọn quái vật không chỉ tấn công từ bên ngoài; đôi khi có những con đột nhập qua các lỗ hổng nhỏ trong hệ thống phòng thủ và tìm cách xâm nhập vào trung tâm thành phố.
MEOW
"Linh Phương và những người khác thế nào rồi?" Bảo Khang hỏi qua kênh liên lạc.
"Họ đang chuẩn bị mọi thứ. Không có dấu hiệu gì bất thường trong thành phố, nhưng vẫn cần cảnh giác," một giọng nói đáp lại từ phía bên kia.
Bảo Khang gật đầu, tiếp tục tuần tra. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh của những người dân vô tội đang dựa vào sự bảo vệ của họ. "Chúng ta sẽ không để bất cứ ai bị thương," anh thì thầm với chính mình, đôi mắt quét qua từng ngõ ngách tối tăm của thành phố.
---
Trận chiến bên ngoài thành vẫn tiếp tục kéo dài đến nửa đêm. Những đợt tấn công của lũ quái vật dường như không dứt. Mỗi khi một con ngã xuống, lại có thêm hai, ba con khác tràn lên thay thế. Nhưng dù bị áp đảo về số lượng, các chiến binh của thành phố vẫn kiên cường đứng vững.
"Linh Phương, bọn họ cần thêm thuốc và lương thực!" Một chiến binh từ tiền tuyến chạy về, hớt hải báo cáo.
Linh Phương lập tức hành động. Cô cùng Ngọc Mai và những người khác nhanh chóng chuẩn bị thêm đồ tiếp tế, không để những chiến binh ngoài kia phải chịu thiếu thốn. Bàn tay cô thoăn thoắt chia đồ, lòng chỉ mong những thứ mình chuẩn bị có thể giúp họ đứng vững trước kẻ thù.
Trong khoảnh khắc đó, Linh Phương nhận ra rằng dù cô không cầm kiếm hay đối mặt trực tiếp với quái vật, cô cũng đang chiến đấu theo cách của mình – bằng sự kiên cường và lòng nhân hậu. Và cô biết rằng dù khó khăn thế nào, cô cũng sẽ không từ bỏ.
---
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh bắt đầu chiếu lên bức tường thành, trận chiến cuối cùng cũng chấm dứt. Những t.h.i t.h.ể của lũ quái vật nằm rải rác khắp nơi, một số vẫn còn tỏa ra hơi nóng của ma pháp. Thành phố vẫn đứng vững, dù đã trải qua một đêm dài đầy m.á.u và nước mắt.
Minh Vũ nhìn khung cảnh trước mắt, lòng tràn đầy mệt mỏi nhưng cũng đầy tự hào. Họ đã bảo vệ được thành phố thêm một lần nữa.
"Chúng ta đã làm được," anh thì thầm.
Linh Phương, đứng từ xa, nhìn thành phố đã an toàn, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Họ còn rất nhiều thử thách phía trước, nhưng với sự đoàn kết và lòng quyết tâm, cô tin rằng họ sẽ vượt qua tất cả.