Từ Nam Nho sững : “Đừng lộn xộn, dọn đồ ”.
Vali đặt ngang xuống đất, Từ Nam Nho dậy: “Tự thu dọn ”.
Dịch Tích gật đầu, tiếp tục chọc : “Thầy , thật là ngủ chung”.
Từ Nam Nho cúi đầu cô, đôi mắt sáng như những vì tinh tú trời: “Dịch Tích, là ai chịu trách nhiệm”.
Dịch Tích lắc đầu tỏ vẻ cả: “Không chịu trách nhiệm”.
Từ Nam Nho híp mắt.
Dịch Tích hì hì: “Nghĩ thì như cũng , khi nào tâm tình của em thì sẽ lâm hạnh phòng của thầy”.
Khóe môi của Từ Nam Nho nhếch lên.
“Cũng đừng mong đợi nhiều quá”.
“...”
Từ Nam Nho phòng sách xử lý công việc, khóa cửa, cho nên thể thấy tiếng dọn đồ ở phòng bên cạnh, nhưng âm thanh sột soạt vang lên nhanh chóng kết thúc.
Sau khi xử lý xong công việc ở trường, lúc Từ Nam Nho mới dậy qua xem Dịch Tích.
Qua lâu như , chắc cô cũng dọn xong .
sự thật chứng minh rằng nghĩ nhiều .
Khoảnh khắc bước cửa, chai lọ để đầy nền nhà, giường nào là quần áo nào là váy đầm. Mà chủ của chúng lúc giường bấm điện thoại, vô cùng vui vẻ.
“Dịch Tích”.
“Hửm?”
“Em đang gì”.
“Lướt weibo”.
Từ Nam Nho căn phòng lộn xộn, tim đập thình thịch: “Hành lý , dọn xong ?”
Dịch Tích gãi đầu, ở giường: “Dọn một chút thì mệt, nên em lên giường nghỉ ngơi, đột nhiên giường thì chút chán, nên mới bấm điện thoại một lát… Thầy đừng lo, đợi chút nữa em dọn tiếp”.
Dịch Tích vẫn lười biếng… Thật là hề ý định dọn dẹp.
Bởi vì chứng cưỡng chế và thói quen ở sạch, Từ Nam Nho thấy mấy chai lọ đặt đầy đất thì đầu chút đau: “Mấy cái để ở chỗ nào”.
“Đặt ở phía bàn sách”.
“Ừ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-88-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Dịch Tích vẫn chơi điện thoại, khóe mắt thấy Từ Nam Nho xổm xuống nhặt những lọ mỹ phẩm dưỡng da ở mặt đất. Cô bất ngờ bò dậy khỏi giường: “Thầy cứ để em dọn là , thật đó”.
Từ Nam Nho cất đồ : “Được , em cứ đó ”.
Dịch Tích nào dám tiếp tục , nếu cô nữa chắc sẽ là tôn sư trọng đạo, vì thế cô xuống giường xỏ giày , im lặng đem mấy bộ quần áo giường treo tủ.
Chờ cô treo xong quần áo, Từ Nam Nho cũng dọn xong mấy vật dụng khác của cô.
Dịch Tích mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm xếp ngay ngắn từ cao đến thấp, cô mắt chữ a mồm chữ o .
là ngay ngắn đến mức thể ngay ngắn hơn.
“Sao thầy đặt như ...”
“Sao nào”.
“Nếu em xài thì cũng bất tiện”.
“Tại ?”
“Bởi vì em thường đặt những vật dùng gần , hoặc những vật cùng loại sẽ đặt gần , ví dụ như loại mỹ phẩm lỏng sẽ đặt chung với chai kem dưỡng da , bọn chúng là một cặp với , thầy đặt một cái ở đây một cái ở chứ”.
Dịch Tích phát hiện Từ Nam Nho cô, vẻ mặt mờ mịt.
Dịch Tích nhún vai: “Mấy đàn ông như thầy đúng là ngốc trong việc ”.
Từ Nam Nho gõ đầu cô: “Nói cái gì đó, hửm?”
Dịch Tích đưa tay tóm lấy ngón tay , nghiêng đầu : “Em là, em thể dạy cho thầy rõ”.
Dịch Tích cứ đơn giản như mà ở nhà Từ Nam Nho, ngày thứ hai Dịch Quốc Đường gọi cho Dịch Tích bảo cô đừng lộn xộn, Dịch Tích một nửa thì “ông nội đừng ép con” cúp máy.
Dịch Tích vẫn như thường lệ mà , lúc họp thì đụng mặt với Dịch Vân Chiêu, khi ba về nhà thì tức giận, Dịch Tích nhạt, ngoài “ ” thì cũng gì thêm.
Nhiều năm như , hận ý của Dịch Tích đối với Dịch Vân Chiêu cũng giảm dần theo năm tháng, do quên sự việc lúc nhỏ, mà là lớn tuổi , nhiều việc cũng phai dần.
Cứ nhớ mãi thì ích gì.
Mà từ cảnh và phận của Từ Nam Nho, cô dần cảm thấy sự chán ghét của cô dành cho Dịch Vân Chiêu và Dịch Nhạc cũng còn ý nghĩa.
Chuyện của lớn, liên quan gì đến trẻ con.
mà nếu thể lựa chọn, ai mà ở vị trí danh bất chính ngôn bất thuận.
“Cho nên, vì thầy Từ mà quyết liệt với gia đình?” Trong phòng khách, Lâm Mẫn lấy vẻ mặt khiếp sợ hỏi cô.
Hôm nay lúc tan tầm, Lâm Mẫn và Hoàng Vi hẹn ngoài chơi, Dịch Tích bận đến mức thể chất và tinh thần đều rã rời, căn bản là nghĩ đến việc ngoài chơi, cô gọi cho Từ Nam Nho hỏi ý kiến dẫn hai bạn đến nhà .
Dịch Tích xếp bằng sô pha: “Thật thì vì Từ Nam Nho, mà vì tự do. Tớ ghét cách họ áp đặt ý nghĩ lên tớ, tớ thích hợp với ai, con đường như thế nào, tất cả đều để bọn họ quyết định, dựa ?”