Từ Nam Nho thu ánh mắt, lấy di dộng.
“Ồ, Nam Nho?”
Từ Nam Nho xoay liền thấy vị giáo sư của Thành Nguyễn.
“Thầy Tưởng.”
“Sao thầy đây?”
“Vốn dĩ là về trường Lý Công.”
“Trời mưa đúng ?”
Từ Nam Nho gật gật đầu.
“Vừa lúc về nhà, để lái xe đưa .”
Từ Nam Nho cong môi, thoắt cái ánh mắt bình tĩnh trở : “Cảm ơn.”
Dịch Tích lái chiếc xe thể thao trong nhà , chiếc xe tuy sửa xong nhưng cô kịp lái về. .
Cô nhanh chóng lái xe dừng tại khu dạy học, nhưng tìm xung quanh cũng chẳng thấy bóng dáng . Vì thế, cô liền cầm di dộng gọi cho Từ Nam Nho.
Chuông điện thoại reo một nhịp bắt máy.
“Thầy cứ mà mưa ?”
Câu đầu tiên của cuộc gọi hỏi , cũng hỏi vì đợi cô. Theo bản năng, cô cho rằng mang dù thì sẽ đội mưa mà .
Từ Nam Nho: “Gặp bạn.”
Dịch Tích nhẹ nhõm thở một : “Vậy , thì .”
Bầu khí phút chốc trở nên yên tĩnh.
Dịch Tích nghĩ rằng câu tiếp theo sắp sẽ là cúp máy. khi , cô liền hỏi: “Thầy còn nhớ rõ em chứ?”
Trong lòng cô chút mong đợi nhớ.
“Ừm?”
“Dịch Tích, thầy nhớ ?”
Âm thanh đầu dây bên dường như chút bất đắc dĩ: “Em cảm thấy trí nhớ của tệ đến nỗi thể nhớ đụng xe là học sinh của ?” Dịch Tích “A” một tiếng, đột nhiên cảm thấy cơ thể chút lạnh: “ , chắc là , lớp chúng nhiều như , sợ thầy quên mất.”
“Không, đều nhớ rõ.”
“À.” Lòng bàn tay trái của Dịch Tích nhẹ nhàng chạm tay lái, “Vậy em cúp máy đây, hẹn gặp thầy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-7-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“Ừm, hẹn gặp .”
Sau khi cúp máy, cô ném di động về ghế lái phụ. Xe cũng khởi động, cô cứ thế ngây ngốc kính xe.
Quả nhiên vẫn là quên mất. Cũng đúng thôi, thầy nhớ bản từng gia sư cho một cô nhóc chứ. Dù thì chuyện đó cũng qua lâu .
Cuộc sống sinh viên đơn giản cũng khá đơn giản, thời gian đều dành cho học, thêm, chơi cứ mà nhanh chóng trôi qua. .
Mà trong thời gian cuối cùng của thời thanh xuân , cứ đến mỗi thứ Hai đầu tuần thì Dịch Tích cũng sẽ điều chỉnh tâm trạng bản .
Hoàn khác với những lúc cô ngủ gật ở dãy ghế cuối, cứ đúng thứ Hai cô sẽ luôn giành chỗ ở hàng ghế đầu. Lúc thì hứng thú bài giảng của Từ Nam Nho, lúc buồn chán thì cô liền ngây mặt .
Tan học hôm nay, cả bốn trong phòng ngủ cùng đến căn tin ăn cơm.
Khu nhà ăn ở phía Nam ba tầng, tầng một chính là nhà ăn thông thường mà tất cả các sinh viên đến, tầng hai dành cho những bên ngoài tới ăn, riêng nhà ăn tầng ba trang trí khá mắt ít học sinh đến, mà những học sinh chọn nhà ăn hoặc là vì thưởng cho chính một bữa ăn ngon, hoặc là lúc tổ chức những hoạt động liên hoan.
Cả bốn dừng chân tại tầng một mà lên thẳng tầng ba. Bởi vì tối qua Hoàng Vi ở phòng ngủ chơi thua, hôm nay cô mời ba còn ăn cơm.
“Tớ nhớ món sườn xào của vị đầu bếp nhà ăn tầng ba đó Vy Vy, chút nữa nhớ gọi món nhé.” Bạn cùng phòng tên Tiểu Ngu .
“Tớ ăn bò bít tết, tương sốt món đó ăn ngon.” Bạn cùng phòng còn cũng tiếp lời.
Hoàng Vy trợn mắt hai bọn họ: “Các lúc gọi món nhớ kiềm chế một chút, cuối tháng tớ còn nhiều tiền.”
“Có chơi thì chịu”, Dịch Tích xoa xoa đầu cô, “Không tiền thì mượn tạm bố Mã , thể để những bạn cùng phòng yêu của chịu thiệt .”
Hai liền phụ họa theo: “ đó đúng đó.”
Hoàng Vy nhe răng trợn mắt Dịch Tích : “Cái đồ tư bản nhà , im miệng!”
Tới nhà ăn ba liền bắt đầu gọi món.
Nhà ăn trưa hôm nay cũng đông lắm, nên mấy món gọi xong đợi một chút dọn lên.
Vì sáng sớm tiết học, nên bốn ngủ một mạch đến trưa mà bỏ qua bữa sáng. Nên lúc đồ ăn bưng lên tỏa mùi thơm ngon miệng, thì con sâu ăn trong bụng bốn liền gào thét ăn.
“Tiểu Ngu, đừng bày cái dáng vẻ tham ăn đó , dẹp cái biểu cảm hận thể nuốt hết dĩa sườn xào của .” Hoàng Vy cầm đũa tranh giành với cô .
“Tớ đói mà, aaaaa, của tớ của tớ của tớ!”
“Gì mà của chứ, buông đũa !”
“Đồ nhỏ mọn!”
……
Nhìn hai vì miếng ăn mà tranh sứt đầu mẻ trán, Dịch Tích nhàn nhã xem trò vui mắt.
lúc , đột nhiên hai bàn bên .