La Kha bỗng nhiên khẽ, thả tay xuống.
Dịch Tích hề thấy cuộc chiến ngắn ngủi giữa ánh mắt của hai đàn ông, chỉ lo chuyện với bác sĩ bên cạnh: "Chào , phiền thoa thuốc cho bạn ".
Dịch Tích cùng với Từ Nam Nho chờ ngoài phòng bệnh, qua một lúc, La Kha trở .
Dịch Tích: “Cát Tề Thụy thế nào ?”
“Còn , hình như tay gãy xương một chút, chắc là đêm nay sẽ ở bệnh viện một đêm”.
Dịch Tích nhíu mày: “Tớ xem thử, hai đây chờ tớ”.
“Được”.
Dịch Tích .
Trên hàng ghế ngoài hành lang lúc chỉ còn là Từ Nam Nho và La Kha.
Trong khí yên tĩnh, La Kha lên tiếng đánh tan bầu khí ngay lúc .
“Dịch Tích về nước một ngày với bọn là cô gặp , đúng là ngờ tới, hai ở bên ”.
Từ Nam Nho xoay đầu : “Rất kỳ lạ ?”
“Không kỳ lạ ?” La Kha , ánh mắt chút sắc bén, “Anh vẫn luôn thích cô , ?”
“Anh cảm thấy hiểu rõ?”
“Có thể là hiểu rõ, dù thì ý nghĩ trong đầu , chỉ là…” La Kha dựa đằng ghế, sắc mặt lạnh lẽo, “ hy vọng cô thê thảm như ”.
Từ Nam Nho nhíu mày.
“Cô vẫn luôn sống cuộc sống vô tư, chuyện ức h.i.ế.p khác cũng ít, từ đến nay từng ai thể cho cô . mà ngài Từ đây, chắc hẳn là đầu tiên ”.
Khóc…
Từ Nam Nho ngẩn : “Khi nào”.
La Kha thần sắc Từ Nam Nho khẽ biến, cong môi: “Không lâu khi cô khi nước ngoài, lúc đó trong nhà cô cãi gay gắt, đến mức cắt đứt quan hệ cha con, nguyên nhân vì ?”
Từ Nam Nho: “Vì ?”
“Bởi vì , ba cô hề thích phận của ”.
Từ Nam Nho sửng sốt.
“Dịch Thành Hành cho phép cô tiếp tục qua với , cho phép cô sống gần , nhưng Dịch Tích là ai, cô thể chấp nhận, cho nên, cô buông bỏ tất cả chạy tìm trong lúc tức giận, hi vọng thể tìm một chút an ủi từ ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-67-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“ kết quả vô cùng tàn khốc, cô buông bỏ tất cả chỉ vì cô yêu, nhưng cô yêu hề yêu cô , xem, bao nực bao tổn thương”.
“ tìm thấy cô ở một cửa hàng tiện lợi, lúc đó cả cô đều mưa dầm ướt đẫm, một hàng ghế nức nở”.
“Lúc cô quyết định nước ngoài, còn tưởng rằng cô quyết tâm quên . tiếc là... mà thôi bỏ , nếu và cô ở bên , thì phiền đừng khổ cô nữa”.
Mùi nước sát trùng vẫn thoang thoảng ngoài hành lang, trong đầu Từ Nam Nho nhớ cuối cùng gặp mặt Dịch Tích ba năm về , lúc đó cô cửa nhà bướng bỉnh thích .
lúc đó gì nghĩ cô xem là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mà cô liều mạng bắt lấy nó.
Lúc đó, cảm thấy cô vẫn bướng bỉnh như , vẫn là một cô gái tùy tiện quậy phá.
Nên cho cô cơ hội, chỉ vì cắt đứt tạp niệm trong lòng, hề do dự phá nát ảo tưởng của cô.
Anh , là thích lo chuyện bao đồng, còn , thế giới vốn hề nhiều như cô nghĩ.
Anh cô thương tích đầy .
Vì thế, giờ phút gặp cô, chính là vận mệnh trả giá cho tất cả những việc .
"Không , Vi Vi tối nay sẽ ở đây một đêm, bọn về ". Dịch Tích từ trong , mặt hai đàn ông vẫn đang im lặng, "A Kha, chung xe với bọn tớ, bọn tớ đưa về ".
"Không cần". La Kha dậy, "Cậu và thầy Từ của gì thì cứ nấy, tự bắt xe về là ".
"Này, khách sáo như gì, cũng xa lắm".
La Kha xua tay, tự rời .
Dịch Tích buồn bực bóng dáng : "Thầy Từ, thầy ức h.i.ế.p A Kha nhà em ... Ui da!"
Dịch Tích thấy Từ Nam Nho bỗng nhiên cốc đầu cô, vẻ mặt đau khổ: "Sao đánh em".
Từ Nam Nho: "Nhận thích bậy bạ, ai cũng là nhà của em ?"
"?"
Từ Nam Nho nhấc chân về phía : "Đi thôi".
Dịch Tích trừng mắt : "Đi ? Không !"
Từ Nam Nho , đầu: "Qua đây".
Dịch Tích vuốt trán, hừ lạnh một tiếng: "Thầy cầu xin em , xin em em mới qua".
Dịch Tích tất nhiên Từ Nam Nho sẽ bao giờ cầu xin cô, nên lúc xong mới cảm thấy bản chút càn. ngờ rằng, đàn ông đang cách cô vài bước đột nhiên về phía cô.