Dịch Nhạc hàng ghế cùng với Dịch Tích, cô thấp giọng : “Chúng cứ mà để thầy ở , hình như sắc mặt của thầy lắm”.
Dịch Tích ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, lười biếng : “Sắc mặt của thầy lúc nào ”.
Dịch Nhạc: “Cũng ”.
Dịch Tích thấp giọng , thì thầm: “Thỉnh thoảng để cho thầy hưởng thụ cảm giác bỏ rơi cũng tệ”.
**
Kể từ lúc Dịch Quốc Đường giới thiệu Ôn Thiệu Nguyên cho Dịch Tích, ông lão sẽ thường xuyên gọi điện thoại hỏi han tiến triển của hai . Dịch Tích khó chịu, nhưng cô cũng thể thể hiện bất mãn bên ngoài, bởi vì một khi cô khó chịu thì ông nội sẽ lập tức : “Nếu thì chúng đổi khác”.
Mà cô cũng lười đối phó, nên vẫn luôn giả bộ là bản hài lòng.
Một tuần đó, Dịch Tích nhận tin nhắn WeChat của Cát Tề Thụy, Cát Tề Thụy vốn là lớp trưởng thời đại học của cô, khi nghiệp thì cả hai cũng còn liên lạc.
Trong tin nhắn, tổ chức họp lớp một , địa chỉ cũng là ở thành phố , hi vọng đều thể tham gia.
Nói đến bạn bè thời đại học thì ngoại trừ Hoàng Vi, cô cũng liên lạc với ai khác, kể cả hai bạn cùng phòng lúc thì chỉ dịp lễ mới hỏi han vài câu.
Nghĩ thì đúng là hoài niệm thời gian trôi qua .
Cô trả lời tin nhắn của Cát Tề Thụy, mà Hoàng Vi gửi tin nhắn WeChat cho cô.
“Tuần buổi họp lớp, ?”
Dịch Tích: “Xem tình hình thế nào , tớ sợ bận việc”.
“Đi , tớ cũng , hai chúng chung với ”.
“Ồ, hào hứng nhỉ?”
“Thằng nhóc Cát Tề Thụy cứ bám theo tớ, nếu tớ thì là bạn nè, tại chỉ ép một tớ chứ, tớ cũng hết cách nên đành đồng ý với ”.
“Ây da, vấn đề”.
“Có vấn đề cái rắm, tớ mặc kệ, nhất định , tớ quen đám bạn , sợ ngại”.
Dịch Tích bất lực: “Được , thôi thì cứ coi như gặp mặt đám Tiểu Ngu ”.
“Ok”.
Họp lớp định sẵn 6 giờ tối thứ Bảy.
Ở nhà trang điểm xong thì Dịch Tích lái xe qua đón Hoàng Vi, đó hai cùng đến nhà hàng để họp mặt.
“Đã lâu gặp , chắc đều đổi nhiều”.
Hoàng Vi: “Tất nhiên , chừng còn con lớn nữa”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-52-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Dịch Tích hoảng sợ: “Vậy ?”
“Việc kỳ lạ ? Mấy bạn nữ khác trong lớp khi nghiệp đều kết hôn”.
“À”.
“Biểu cảm là đây, kết hôn cũng khá , ít cũng còn cô đơn nữa”.
Đèn đỏ lúc sáng lên, Dịch Tích sang Hoàng Vi: “Cậu cũng kết hôn?”
“Tớ? Tớ kết hôn gì chứ? Bạn trai cũng còn nữa”.
Dịch Tích dừng một chút, nhất thời gì.
Vì cô , Hồ Lượng chính là một vết sẹo khắc sâu trong lòng Hoàng Vi, cô vẫn luôn ở phía ủng hộ theo đuổi giấc mơ của bản , kết quả là khi một chút thành tựu sân khấu bỗng nhiên từ bỏ sân khấu. Cô dùng cả một thanh xuân để yêu một sâu đậm như , đùng một cái hai chia tay, nếu tiếc nuối thì cũng vô cùng tiếc nuối.
“Hai thật sự còn liên lạc ?”
Hoàng Vi xua tay: “Anh bận đầu tắt mặt tối, công việc nhiều, ở thời gian hỏi thăm bạn gái cũ chứ”.
Dịch Tích cân nhắc lời để : “Vi Vi, còn thích ?”
Hoàng Vi giật , hồi lâu mới tiếp: “Tớ , nhưng quên một hề đơn giản”.
Quên một hề đơn giản.
Dịch Tích hiểu rõ đạo lý , bởi vì cô với cô đều giống , đều cách quên .
“Ai đơn giản, tục ngữ câu là chỉ thấy mới , thấy xưa , một khi mới, thì chắc chắn sẽ quên cũ”.
Hoàng Vi trợn mắt: “Câu áp dụng trong trường hợp ?”
Dịch Tích: “Có quan trọng ? Cậu chỉ cần hiểu nghĩa đen của nó là , bởi chúng mới họp lớp để xem thanh niên nào trai tài giỏi , chừng còn thể thành đôi đấy”.
Hoàng Vi: “Cút”.
Dịch Tích với Hoàng Vi nào là mới cũ, nhưng bản cô ngờ rằng sẽ gặp “ cũ” ở đây.
Ai thể cho cô vì Từ Nam Nho cũng ở đây ?
“Dịch Tích! Hoàng Vi! Hai đến !” Cát Tề Thụy nhà hàng đón bạn học, thấy hai liền nhanh chóng qua chào hỏi.
Dịch Tích thấy Từ Nam Nho còn đang trò chuyện cùng với vài khác, thấp giọng : “Lớp trưởng, hôm nay thầy Từ cũng ở đây?”
“Thích ?” Cát Tề Thụy đắc ý , “Là mời đấy”.
“Ha ha, ?”
“Mấy bạn nữ trong lớp chúng đòi mời thầy đến đây, thực thì ban đầu cũng chắc mời , nhưng khi đều đến thì ngờ rằng thầy đồng ý”.