Dịch Tích ngẩn , dừng bước.
Cô thấy một từ xe bước xuống, một tây trang, ảnh thon dài ánh đèn cực kỳ .
Dịch Tích mắt , đột nhiên cảm thấy chút thể tưởng tượng . Rõ ràng cách xa ngàn dặm, vì đột nhiên xuất hiện ở đây. Giờ phút , cô cảm giác thứ gì đó đang bao bọc lấy nước vốn đang mãnh liệt xuyên qua lòng ngực, cho tim cô như kéo căng , cuối cùng mới dừng ở tầng ngoài cùng.
“Dịch Tích, em ...”
Từ Nam Nho còn dứt lời, Dịch Tích nhào lòng n.g.ự.c .
Anh đỡ lấy cô, đưa tay ôm lấy vai cô: “Không ngủ ”.
Dịch Tích ở trong lòng n.g.ự.c lắc đầu, cô cảm giác hốc mắt của nóng, nước chậm rãi bốc lên, dường như trực tiếp chảy ngoài. Dịch Tích nhẫn nhịn, gắt gao đè nén loại xúc động , đó nén nữa mà tràn một chút nước mắt, cô liền tùy tiện lau n.g.ự.c .
Từ Nam Nho cô đang đấu tranh với mấy giọt nước mắt, thấy cô mở miệng chuyện, sờ đầu cô: “Anh tưởng rằng em ngủ ”.
“Em ngủ kêu ”. Giọng rầu rĩ của Dịch Tích truyền từ lòng n.g.ự.c .
Từ Nam Nho: “Anh trở về chút đột ngột, nếu em ngủ , đánh thức em gì”.
“Vậy vì đột nhiên về, ở khách sạn ”.
“Không em , nhớ ”.
Dịch Tích sửng sốt một hồi lâu, lúc mới chậm rãi ngẩng đầu : “Từ chỗ của lái xe qua đây gần ba tiếng đồng hồ”.
Từ Nam Nho: “Ừm, hên là nơi đến cần máy bay tới”.
“Thầy , em phát hiện đúng là chút ngốc”.
Từ Nam Nho búng trán cô: “Em cái gì”.
“Ngày mai còn việc, cứ về thì còn ngủ nữa ”. Dịch Tích rầu rĩ , “Em chỉ thuận miệng , gì đột nhiên về”.
“Chỉ là thuận miệng ?” Từ Nam Nho cúi đầu cô, “Cho nên thật thì em nhớ ”.
Dịch Tích đầu , khẩu thị tâm phi : “Không nhớ, mau chóng về ”.
Từ Nam Nho lặng một lúc, thật lâu mới đặt cằm cọ thái dương cô: “ nghĩ, gặp em”.
“...”
Nước mắt của Dịch Tích nhịn lâu như vỡ òa, cô hít hít mũi, đột nhiên ngẩng đầu lên cắn một cái môi . Cô dùng lực mạnh, lập tức đẩy Từ Nam Nho đến xe. Từ Nam Nho kịp né tránh, cũng để cô tùy ý đè lên bậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-114-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Anh cũng chạm cô.
Đã nhiều ngày như , mỗi ngày đều chạm cô.
Môi lưỡi tương giao cọ xát, tay Từ Nam Nho mơn trớn mái tóc dài của cô, bắt đầu đảo khách thành chủ, chút lưu tình cắn môi cô, như đem cô nuốt bụng.
Giờ phút , bọn họ ở gần như , gần đến mức thể ngửi rõ hương thơm nhàn nhạt cô.
Cái gì cũng đều đáng giá, bởi vì lời nhớ nhung của cô mà vội vàng rời khách sạn, bởi vì một câu nỉ non của cô mà gấp chờ nổi đến gặp cô, giờ phút , bởi vì ôm lấy cô, hết thảy đều đáng giá.
Từ Nam Nho ôm Dịch Tích đổi vị trí, biến thành đè cô lên xe, Dịch Tích kéo một cái thì chợt “ai da” một tiếng. Từ Nam Nho nhanh chóng dừng : “Làm ”.
Sắc mặt Dịch Tích vẫn bớt đỏ ửng, cô hắng giọng: “Không , chân té, chút đau”.
Từ Nam Nho nhíu mày, xổm xuống vén làn váy của cô lên.
“Thật là ”.
Dịch Tích thể ngăn , Từ Nam Nho dậy ôm cô để cô hàng ghế xe, xổm xuống một nữa.
Dịch Tích mặc váy dài, Từ Nam Nho vén làn váy cô đến đầu gối, thấy hai mảng bầm tím hai cái đầu gối. Ánh mắt trầm xuống, ngẩng đầu lên cô: “Sao thế ”.
Dịch Tích chút hổ: “Lúc xuống cầu thang cẩn thận hụt chân, đó té quỳ đất ...”
“Xuống cầu thang cũng thể bước hụt chân? Em chạy bộ cầu thang ?”
Dịch Tích liếc một cái: “Vừa khỏi phòng liền Dịch Nhạc tới tìm em, em sốt ruột, nên mới lập tức chạy xuống tìm ”.
“...”
“Anh em như gì, còn trách , ai bảo đột nhiên gây bất ngờ cho em”. Dịch Tích hừ hừ, “Rất đau, mau thổi cho em”.
“Em là trẻ con ”. Từ Nam Nho bất đắc dĩ cô, nhưng nghiêm túc thổi chân cô.
Dịch Tích nghĩ sẽ chuyện ấu trĩ như , cô lẳng lặng , chỉ cảm thấy cả trái tim đều lấp đầy.
“Thầy , em ngủ, vì còn ở ”.
Từ Nam Nho: “Không ”.
“A?”
“Đột nhiên chút , hơn nữa vẫn luôn nghĩ rằng, em thể tỉnh giữa chừng”. Từ Nam Nho xong thì dậy đến cốp xe cầm cái gì đó, lúc tay thêm hộp y tế nhỏ.