Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90) - 388

Cập nhật lúc: 2025-06-29 14:39:48
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu Tú Phân ở đây, bà sẽ nhận ra ngay đây không phải là vải thông thường, từ chất liệu đến đường may, thậm chí tay nghề của người làm ra bộ đồ này đều có thể đánh giá được.

Thẩm Huệ Huệ không chuyên về lĩnh vực này, chỉ cảm thấy bộ đồ trông sạch sẽ, gọn gàng, mềm mại và thoải mái, không phải hàng chợ rẻ tiền, nhưng giá trị thực sự thì cô không thể đoán được.

Những năm 90 khác với hiện tại, vải vóc không có nhiều công nghệ phức tạp, cotton là chất liệu chủ đạo. Bộ đồ này mặc lên người anh rất đẹp, nhưng chủ yếu là do anh đẹp trai, dù mặc bao tải cũng thành tiên, là người làm nổi bật trang phục chứ không phải ngược lại.

Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người anh, sắc mặt Thẩm Huệ Huệ đột nhiên thay đổi, cô tỉnh táo ngay khỏi niềm vui đoàn tụ.

Cô vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi anh, em không ngờ người ở gần lại là anh, cứ tưởng là kẻ xấu đang theo dõi nên mới lấy d.a.o ra để dọa người ta chạy đi."

Từ sau khi trở về từ thôn Nhai Tử, biết được bi kịch của Diêu Tình và chứng kiến tội ác của thôn này, Thẩm Huệ Huệ từ trong lòng đã sợ mình lặp lại bước đường tương tự.

Dù đã trở lại thành phố lớn, cô vẫn rất cẩn thận, hiếm khi để bản thân ở một mình, càng ít khi đi vào những góc khuất hẻo lánh như thế này.

Vừa cảm thấy có người đang nhìn mình, Thẩm Huệ Huệ lập tức có ý thức nguy hiểm, bản năng khiến cô nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Phiêu Vũ Miên Miên

Giờ nghĩ lại, hồi ở Ninh Bình, người đàn ông này thường nhìn cô chằm chằm như vậy.

Sau vài lần bị anh nhìn, Thẩm Huệ Huệ kỳ lạ thay có khả năng cảm nhận được, chỉ cần anh nhìn cô, cô sẽ lập tức nhận ra.

Ngoài anh ra, Thẩm Huệ Huệ không có phản ứng với bất kỳ ai khác.

Chỉ có ánh mắt của anh mới khiến cô có cảm giác đặc biệt này.

Hai người đã lâu không gặp, Thẩm Huệ Huệ hoàn toàn không nghĩ đến anh, nếu sớm nhận ra, có lẽ đã tránh được hiểu lầm này.

"Lần trước gặp anh, người anh đầy thương tích, lần này vừa hồi phục xong lại bị em làm bị thương." Thẩm Huệ Huệ nhìn vết thương của anh đầy áy náy, "Trường em ở gần đây, trước cổng có hiệu thuốc, chúng ta hãy đến mua thuốc, em sẽ giúp anh xử lý vết thương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thay-chi-vao-hao-mon-toi-duoc-cung-chieu-het-muc-thap-nien-90/388.html.]

"Có tinh thần cảnh giác là tốt." Người đàn ông thấy Thẩm Huệ Huệ đầy hối lỗi, vội quay người che vết thương, sau đó thản nhiên nói, "Em không nhắc, anh còn không để ý đến nó, chút thương tích nhỏ này không sao."

"Không được, vết này do d.a.o nhỏ gây ra, con d.a.o này em thường dùng để gọt bút chì, bên trong có rất nhiều vi khuẩn, nếu vết thương nhiễm trùng sẽ rất phiền phức." Thẩm Huệ Huệ kiên quyết nói.

Cô như thường lệ, kéo tay áo anh hướng ra ngoài.

Ngón tay trắng nõn của cô gái nắm lấy ống tay áo anh, người đàn ông cúi đầu nhìn bàn tay Thẩm Huệ Huệ.

Bàn tay cô nhỏ hơn tay anh rất nhiều, lực kéo cũng không mạnh, nhưng như kéo thẳng vào tim anh, khiến anh không thể chống cự.

Hai người đi trước sau, chẳng mấy chốc đã ra khỏi ngõ hẻm.

Không xa ngoài ngõ, có một người đang đứng lo lắng nhìn quanh, không ai khác chính là Lăng Gia Thạch, người vừa chia tay Thẩm Huệ Huệ không lâu.

Sau khi Thẩm Huệ Huệ đuổi theo, Lăng Gia Thạch cũng nhanh chóng đuổi theo, nhưng anh ta là người mù đường, chưa chạy được bao xa đã lạc lối.

Không tìm được đường về, càng không thấy bóng dáng Thẩm Huệ Huệ, Lăng Gia Thạch đành đứng tại chỗ gọi tên cô.

Lúc này thấy Thẩm Huệ Huệ tự đi ra từ ngõ hẻm, Lăng Gia Thạch vui mừng, lập tức bước tới: "Huệ Huệ, có chuyện gì vậy, sao em đột nhiên chạy đi, anh tìm em mãi... người này là ai?"

Lăng Gia Thạch nói được nửa chừng, bỗng nhận ra Thẩm Huệ Huệ không phải một mình, tay cô còn nắm lấy một người đàn ông lạ mặt.

Niềm vui trên mặt Lăng Gia Thạch lập tức tan biến, hơi nhíu mày tỏ ra không hài lòng nhìn người đàn ông kia.

Người đàn ông cúi mắt chăm chú nhìn Thẩm Huệ Huệ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Lăng Gia Thạch, như thể anh ta không tồn tại.

Lăng Gia Thạch là thiếu gia gia tộc, ở nhà được nâng như trứng, ngoài xã hội là thiên chi kiêu tử, chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy.

Nếu bình thường thì thôi, dù kiêu ngạo nhưng anh ta cũng không có tính cách công tử, không cần mọi người phải nịnh bợ.

Loading...