May mà Diêu Linh chuẩn bị kỹ, phát cho mỗi người một máy bộ đàm loại tốt nhất, phạm vi liên lạc lên đến 5km, thậm chí 10km vẫn có thể bắt sóng.
Vị trí của họ cách cổng làng không xa, chỉ cần vệ sĩ bật máy là có thể liên lạc ngay.
"Khoan đã!" Thẩm Huệ Huệ đột ngột giữ tay Diêu Linh.
Diêu Linh ngạc nhiên nhìn cô.
"Bảo vệ sĩ đến gần, nhưng đừng vội ra tay." Thẩm Huệ Huệ nói.
"Nếu không đánh bất ngờ, mấy vệ sĩ khó địch lại đông người." Diêu Linh lo lắng.
Ban đầu họ còn có xe, ai ngờ dân làng điên cuồng đến mức cho nổ xe.
Không có xe, mấy vệ sĩ xông vào đám đông, dù giỏi võ cũng khó tránh bị thương.
"Vẫn còn cách khác, để em thử..." Thẩm Huệ Huệ thì thầm, mắt không rời đám dân làng, não cô hoạt động hết công suất.
Trong tình huống này, còn có thể nghĩ ra cách gì?
Diêu Linh nghĩ nát óc cũng không hiểu, nhưng Thẩm Huệ Huệ đã chứng minh trí tuệ của mình, cô không phản bác, chỉ cúi đầu làm theo.
Dù cố hạ giọng, nhưng phía vệ sĩ ồn ào, Diêu Linh phải nói to mới truyền đạt được.
Vừa kết thúc liên lạc, nhóm dân làng phía trước như nghe thấy động tĩnh, dần tiến lại gần.
Đồng thời, Ma Tử trong lầu trúc cũng dẫn người đi ra.
Hai nhóm dân làng từ hai phía áp sát, chưa đầy nửa phút nữa sẽ phát hiện ra họ!
Trong khi đó, vệ sĩ mới chỉ bắt đầu di chuyển từ cổng làng.
Đừng nói mai phục, ngay cả đánh liều cũng không kịp nữa rồi!
Những ngọn đuốc dần tập trung, ánh lửa bập bùng in bóng dân làng xuống mặt đất.
Một đám bóng đen dày đặc tụ tập lại, tựa như vô số hồn ma đang tiến về phía họ, dường như chỉ trong tích tắc tiếp theo sẽ xé da lột xương, nuốt chửng họ vào bụng.
Tiểu Phương, người nhát gan nhất, đã sợ đến mức cứng đờ người, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tú Phân ôm chặt Diêu Tình, Diêu Linh nắm chặt chiếc bộ đàm trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thay-chi-vao-hao-mon-toi-duoc-cung-chieu-het-muc-thap-nien-90/344.html.]
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Thẩm Huệ Huệ bất ngờ lấy chiếc bộ đàm từ tay Diêu Linh, điều chỉnh sang kênh số 8.
Phiêu Vũ Miên Miên
Đặt bộ đàm dưới môi, dưới sự che chắn của tiếng bước chân ngày càng rõ rệt, Thẩm Huệ Huệ khẽ nói vào bộ đàm một câu gì đó.
"Dừng lại! Có nghe thấy tiếng phụ nữ không?!"
"Hình như có!"
"Ở gần đây? Hay là phía trước?"
Gần như ngay khi Thẩm Huệ Huệ vừa dứt lời, những người dân làng xung quanh đã cảm nhận được điều gì đó, đồng loạt dừng bước, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thực ra giọng Thẩm Huệ Huệ rất nhỏ, lẫn trong tiếng bước chân hỗn loạn của dân làng, nếu ở hoàn cảnh khác, chắc chắn không ai để ý.
Nhưng ở thôn Nhai Tử, phụ nữ gần như đã tuyệt tích, chỉ còn lại một đám đàn ông già trẻ lẫn lộn.
Với dân làng Nhai Tử, giọng phụ nữ vừa the thé vừa ngọt ngào, họ gần như ngay lập tức xác định được đó là tiếng phụ nữ!
Những người dân làng phía trước lập tức trở nên phấn khích, họ cầm theo nông cụ và gậy gộc, dừng chân, vểnh tai lắng nghe, sẵn sàng lao vào ngay khi xác định được vị trí ẩn náu của phụ nữ.
Trong không khí c.h.ế.t lặng, Tiểu Phương ngây người nhìn đám dân làng đang chuẩn bị xông lên, không hiểu tại sao Thẩm Huệ Huệ lại lên tiếng vào thời điểm then chốt như vậy, làm lộ vị trí của họ.
Ngay giây phút sau, một tiếng xèo xèo kỳ lạ vang lên từ phía xa.
Tiếng xèo xèo không lớn, nhưng vì dân làng đều im lặng, nó trở nên vô cùng rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Đáng kinh ngạc hơn, sau hai giây tiếng xèo xèo, một giọng nữ ngọt ngào vang lên từ phía xa:
"Đến chỗ cáp treo kia, có thể thoát ra từ đó... Đến chỗ cáp treo kia..."
Không phải giọng ai khác, chính là giọng của Thẩm Huệ Huệ!
"Ở đằng kia!!"
"Ở chỗ cáp treo!!"
"Bọn họ định dùng cáp treo để chạy trốn!"
"Nhanh lên, ngăn chặn chúng lại, tuyệt đối không được để chúng chạy thoát!"
Dân làng hét lớn, không thèm để ý đến đám cỏ cao ngang người trước mặt, đồng loạt xông về phía cáp treo.
Họ đều nghe thấy, mỗi người, mỗi tai đều nghe thấy, có tiếng phụ nữ từ phía đó vang lên, nói rằng sẽ thoát ra bằng cáp treo!