Điều này liên quan đến môi trường trưởng thành, từ Diêu Linh có thể thấy, gia phong nhà họ Diêu rất tốt.
Thực ra, trong bốn người, hoảng sợ nhất là Tiểu Phương.
Là cô gái bình thường của thời đại này, khi hiểu được ý đồ của trưởng thôn, Tiểu Phương gần như sợ đến mất hồn.
Trưởng thôn trông già hơn cả ông nội cô.
Những người đàn ông phía sau hắn... một lũ xấu xí đê tiện.
Giữa đêm khuya, trưởng thôn dẫn một đám đàn ông như vậy vào phòng bốn người phụ nữ, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, về nhà cô chỉ có cách nhảy sông mới rửa sạch được sự trong trắng.
Tiểu Phương đang chìm trong nỗi sợ hãi đó, không ngờ ngay sau đó lại nghe được lời của Diêu Linh.
Là người đứng đầu nhà họ Diêu, một khi xảy ra chuyện, danh tiếng cả gia tộc có thể bị ảnh hưởng, bình thường cô ấy phải sợ mất sự trong trắng hơn cả Tiểu Phương.
Không ngờ phản ứng của Diêu Linh hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của Tiểu Phương.
Nhìn phản ứng của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, cũng đều là căm ghét hơn là sợ hãi.
Tiểu Phương sửng sốt, cảm thấy quan điểm của ba người khác biệt với thế giới cô biết, nhưng lại khiến người ta không khỏi mong ước.
Cô nhẩm lại lời Diêu Linh, sau một lúc lâu, trong lòng Tiểu Phương không tự chủ mà gật đầu, thầm đồng ý với lời nói đó.
Ngôi làng Nhai Tử nép mình bên sườn núi, địa thế hiểm trở gập ghềnh. Cả làng chỉ có duy nhất một khoảng đất bằng phẳng trước cửa nhà trưởng thôn, đủ để xây một sân lớn, còn lại những ngôi nhà khác đều chen chúc dọc theo những bậc thang nhỏ hẹp.
Ánh nắng trong núi chan hòa, cây cối um tùm mọc lộn xộn, len lỏi vào từng khe hở của ngôi làng. Làng không có điện, ánh lửa cũng chẳng thể chiếu tới nơi này. Trong đêm tối, không sao, không trăng, chỉ có ánh sáng mờ ảo phân cách giữa trời và đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thay-chi-vao-hao-mon-toi-duoc-cung-chieu-het-muc-thap-nien-90/338.html.]
Dựa vào ký ức thuở nhỏ, Tú Phân dẫn Diêu Linh, Thẩm Huệ Huệ cùng Tiểu Phương đi vòng qua từng ngôi nhà nông thôn, lợi dụng những bụi cỏ rậm rạp để che giấu thân hình, cuối cùng tìm được nhà của Ma Tử.
Nhà Ma Tử nằm ở cuối làng, gần vách núi, song song với vị trí của con đường treo. Dù lúc này đầu làng rực lửa ồn ào náo nhiệt, dường như cả làng Nhai Tử đều bị khuấy động, nhưng do địa thế đặc biệt, từ cuối làng nhìn về phía trước, chỉ có thể thấy nhà trưởng thôn. Đầu làng bị núi che khuất, ngoài tiếng động ra, chẳng thấy chút động tĩnh nào.
Những âm thanh hơi hỗn loạn ấy lại trở thành lớp bảo vệ tốt nhất cho nhóm Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.
Những năm gần đây, một số người trong làng Nhai Tử kiếm được tiền, phá bỏ nhà đất lều tre, xây lại thành nhà bê tông. May mắn thay, nhà Ma Tử vẫn giữ nguyên hình dáng cũ. Mấy thanh gỗ cắm xuống đất tạo thành hàng rào đơn giản, góc sân còn có một cái chuồng chó tồi tàn.
Bước qua hàng rào đi vào bên trong, sẽ thấy một ngôi nhà tre nhỏ làm bằng đất và tre. Cửa chính tầng một vốn treo một chiếc khóa sắt, nhưng do sử dụng lâu ngày, bị gió táp mưa sa nên đã gỉ sét. Loại khóa này một khi đã đóng thì rất khó mở. Ma Tử có lẽ thấy phiền phức nên không khóa, chỉ treo lơ lửng làm cảnh, giờ lại tạo điều kiện thuận lợi cho nhóm Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.
Phiêu Vũ Miên Miên
Tú Phân đi đầu, cẩn thận tiến lại gần cửa chính, lắng nghe bên trong. Cả ngôi nhà tre yên tĩnh, ngoài tiếng ngáy của Ma Tử ra, không còn âm thanh nào khác. Không có chó, có thể yên tâm tìm kiếm.
Tú Phân thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay ra hiệu cho những người bên ngoài. Diêu Linh, Thẩm Huệ Huệ và Tiểu Phương đang đợi ở ngoài thấy vậy, lần lượt trèo tường vào.
Bốn người hợp lại, không chần chừ, lập tức tranh thủ thời gian lục soát nhà Ma Tử trong bóng tối.
Dù không quen thuộc với không gian nhà Ma Tử, nhưng ngôi nhà chính không lớn, lại có bốn người cùng tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã lục soát hết. Ngoại trừ căn phòng Ma Tử đang ngủ chưa vào xem, những nơi khác đều được kiểm tra kỹ lưỡng.
Trống rỗng, không thấy bóng dáng chị Diêu, thậm chí cả một bóng ma cũng không có.
"Liệu có thể Ma Tử nhốt chị ấy ở nơi khác, như nhà xe, kho chứa không?" Diêu Linh hỏi.
Tú Phân lắc đầu: "Ngoài nhà trưởng thôn có kho chứa, những hộ dân bình thường khác không có thứ này."
Nhà xe thì càng không cần nói, cả làng Nhai Tử gộp lại cũng chỉ có một chiếc máy kéo, cũng do trưởng thôn quản lý, nhà Ma Tử làm sao có nhà xe được.
"Vậy hắn có nhà khác không? Hắn ngủ ở nhà này, còn nhốt người ở nhà khác?" Diêu Linh hỏi tiếp.
Tú Phân mặt lộ vẻ lo lắng. Khả năng này rất cao.