THẤY BÌNH LUẬN HIỆN LÊN, TÔI BỐC HƠI LUÔN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-19 13:01:43
Lượt xem: 1,341

1.

Nhìn những dòng đạn mạc trước mắt, tôi sững người một chút.

Theo phản xạ, tôi liên hệ với hệ thống.

Sau khi kiểm tra, nó nói với tôi:

【Đúng là có chút trục trặc, tôi đã gửi báo cáo lên trên rồi.】

Tôi gật đầu.

Trước mặt, Phó Tự thấy tôi đơ người, liền hỏi lại: “Thính Vãn, em đồng ý lấy anh chứ? Em đồng ý làm vợ anh, được không?”

Rõ ràng là anh ta đã uống hơi nhiều.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tựa như đang xem một vở kịch… rõ ràng ai cũng biết Phó Tự đã nhận nhầm người.

Tôi vẫn gật đầu.

Phó Tự nhìn tôi đầy tình cảm, đeo nhẫn vào ngón tay tôi.

Chỉ là, ngay giây sau đó, có một  người trong đám đông lên tiếng: “Anh Tự, anh nhận nhầm người rồi, đây là chị Thính Vãn mà.”

Phó Tự ngẩn người.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi.

Sắc mặt anh ta lập tức cứng lại: “Sao lại là em?”

Nói xong, trong mắt anh ta lóe lên một tia hối hận.

Mấy người đứng bên cạnh vội vàng giải thích với tôi: “Xin lỗi chị Thính Vãn, anh Tự nhận nhầm người rồi. Tưởng chị là Thẩm Uyển cơ.”

Tất cả mọi người đều đang chờ phản ứng của tôi.

Mong đợi tôi sẽ sụp đổ bật khóc, hoặc sẽ làm ầm lên với Phó Tự.

Dù sao thì, có ai chịu nổi cảnh bạn trai bảy năm lại làm ra chuyện như vậy chứ?

Phó Tự cũng phụ họa theo: “Là do anh uống nhiều quá.”

Tôi khẽ nhếch môi cười, chờ đến khi nghe hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành, mới lên tiếng: “Không sao đâu.”

Sau đó tôi hỏi hệ thống:

【Tôi có thể rời đi chưa?】

Nó ngừng lại một chút rồi đáp: 【Tất nhiên! Bảy ngày sau, cô có thể quay về thế giới của mình. Cô thật sự muốn bỏ lại tất cả mọi thứ ở đây, lựa chọn rời đi à?】

Tôi đáp một tiếng: 【Chắc chắn.】

【Được, vì cần kiểm tra sự cố nên thời gian rời đi sẽ là sau bảy ngày.】

Tôi gật đầu.

Vừa hay, tôi vẫn còn một vài việc cần xử lý trong thế giới này.

2.

Khi bầu không khí đang trở nên gượng gạo, giọng của Thẩm Uyển vang lên.

“Sao mà im lặng thế này? Chị Thính Vãn đến rồi à? Cầu hôn thành công chưa?”

Ánh mắt cô ấy dừng lại trên người tôi và Phó Tự.

“Chỉ là nhận nhầm người thôi.”

Khi Thẩm Uyên bước ra, Phó Tự theo phản xạ giải thích, giống như sợ tôi hiểu nhầm mà cho rằng màn cầu hôn này là thật.

Tôi không nói gì.

Những người xung quanh thấy bầu không khí trở nên lúng túng, liền bắt đầu cười xòa để xoa dịu.

“Thôi nào, tiếp tục chơi đi mà.”

Chỉ có tôi là vẫn đứng yên tại chỗ.

Thẩm Uyển cười ngại ngùng nhìn tôi: “Chị Thính Vãn, xin lỗi nha. Anh ấy cầm nhẫn kim cương nói muốn cầu hôn, em tưởng là tìm chị nên mới gọi điện cho chị. Chị không giận đấy chứ?”

Phải rồi, là vì tôi nhận được cuộc gọi của Thẩm Uyển nên mới vội vàng chạy đến.

Phó Tự ngồi bên cạnh, uống thuốc giải rượu do nhân viên phục vụ đưa tới.

Nghe thấy lời đó, anh ta chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Không sao.”

Xem như là giúp Thẩm Uyển gỡ rối.

3.

Cách đây bảy ngày, kể từ khi Thẩm Uyển trở về nước, Phó Tự gần như không còn về nhà nữa.

Ban đầu anh ta chỉ lấy cớ là phải tăng ca.

Dù có về, chỉ cần Thẩm Uyển gọi một cuộc, anh ta lập tức bỏ tôi lại mà rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thay-binh-luan-hien-len-toi-boc-hoi-luon/chuong-1.html.]

Sau này, khi tôi vô tình thấy tin nhắn giữa hai người họ, tôi mới hiểu ra mọi chuyện.

Hôm đó, tôi nổi giận làm ầm lên, Phó Tự chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Em nên biết rõ thân phận của mình.”

Rồi trong lúc tôi còn ngơ ngác, anh ta đập cửa bỏ đi.

Từ đó không quay lại nữa.

Cho đến sáng nay.

Thẩm Uyển đăng một dòng weibo:

【Người được yêu thì ăn óc chó cũng không cần bóc vỏ.】

Kèm theo bức ảnh là nền văn phòng của Phó Tự, trong tay cô ấy cầm một lọ nhân óc chó đã bóc vỏ.

Chính là lọ tôi đã lột sẵn, vì lo anh ta tăng ca nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe.

Tôi ngẩn người rất lâu.

Nhìn xuống đôi tay đầy vết thương của mình.

Cuối cùng cũng nhìn rõ đoạn tình cảm này.

Nữ chính mãi mãi là nữ chính. Dù tôi ở bên cạnh Phó Tự suốt bảy năm, cũng không bằng bảy ngày sau khi cô ấy quay về.

Tôi đến thế giới này sau một vụ tai nạn xe.

Hệ thống nói với tôi, nhiệm vụ của tôi là cứu rỗi nam phụ.

Nhưng khi tôi tiếp cận Phó Tự, anh ta lại lạnh nhạt, ghét bỏ tôi.

Lúc đó anh mặc chiếc áo thun trắng đã ngả màu, tóc mái hơi rủ xuống che đi đôi mắt.

Đã vậy thì tôi quyết định từ bỏ.

Cho dù hệ thống nói rằng, nếu bỏ cuộc thì sẽ không thể quay về thế giới của mình nữa, cũng chẳng sao cả.

Dù sao tôi cũng là trẻ mồ côi, ở đâu cũng vậy thôi.

Nhưng rồi sau đó, tôi trở thành đàn em khóa dưới của Phó Tự.

Hôm anh ta bị người ta bỏ thuốc, chính tôi là người đã đưa anh đến bệnh viện.

Ngày hôm đó, Phó Tự chủ động theo đuổi tôi.

Tôi lập tức đồng ý.

Hai con người từng chẳng sống tốt là bao, ở bên nhau, dường như mới cảm nhận được chút hương vị hạnh phúc.

Khi tôi làm thêm trong kỳ nghỉ, Phó Tự tan ca sớm hơn tôi, luôn đứng chờ ở cửa đón tôi về.

Năm tốt nghiệp đại học, anh bắt đầu khởi nghiệp, tôi liền sát cánh cùng anh.

Cứ như vậy, tôi đã theo anh suốt bảy năm.

Dù tôi biết anh là nam phụ si tình, tôi vẫn tin rằng ai rồi cũng có quá khứ.

Mà nữ chính thì đã có hạnh phúc của riêng cô ấy bên cạnh nam chính rồi cơ mà.

4.

Lúc này, Thẩm Uyển ngồi cạnh Phó Tự, giọng ngọt ngào cất lên: “Chị Thính Vãn, hũ nhân óc chó trong văn phòng của A Nhiên ngon thật đấy, chị mua ở đâu vậy?”

Thấy Thẩm Uyển có hứng thú, ánh mắt Phó Tự cũng dừng lại trên người tôi.

Lúc này anh ta đã tỉnh rượu được 7 phần, nhưng vẫn không mở miệng giải thích chuyện khi nãy.

Như đang chờ tôi trả lời.

Một lúc sau, khi tôi đã ổn định lại cảm xúc trong lòng, tôi nhìn Phó Tự, đáp: “Ở cửa hàng số 2 trên phố Nam Đường.”

“Không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”

Nói xong, tôi xoay người chuẩn bị rời đi.

Bạn của Thẩm Uyển gọi tôi lại: “Chị Thính Vãn, chiếc nhẫn trên tay chị là do tổng giám đốc Phó tự tay đeo vào, phiền chị tháo ra đi.”

“Đúng thế, tổng giám đốc Phó chỉ vì nhận nhầm chị thành Uyển Uyển mới cầu hôn và tặng nhẫn thôi, rõ ràng chủ nhân của nó đâu phải chị.”

Tôi siết chặt ngón tay, lòng bàn tay bị móng tay đ.â.m vào, đau đớn, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Đương nhiên rồi!”

Dứt lời, dưới ánh nhìn của Phó Tự, tôi không chút do dự tháo chiếc nhẫn ra.

Tiện tay ném thẳng vào hồ nước cảnh sau lưng.

Bước đi thật nhanh, không hề ngoảnh lại.

Trước mắt, những dòng bình luận vẫn đang nhảy loạn:

【Nữ phụ tức giận rồi đúng không?】

【Nói thật thì, ai ở trong hoàn cảnh này mà không giận cho được. Nữ phụ đã ở bên nam phụ suốt bảy năm đấy, bảy năm sưởi ấm một trái tim lạnh lẽo, thật sự không cần phải cố gắng nữa.】

【Cuối cùng cũng có người bình thường lên tiếng rồi, tôi cũng muốn hỏi: tác giả có tam quan đúng đắn không vậy? Nếu trong lòng nam phụ vẫn chưa dứt khoát, thì sao còn đi theo đuổi nữ phụ làm gì?】

Loading...