Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến - Cổ đại 18
Cập nhật lúc: 2025-05-16 08:49:06
Lượt xem: 2,031
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 18.
Nàng thoáng nghẹn thở, thở nóng rực của phả bên tai khiến nàng rụt cổ , lùi về hai bước.
phát hiện lưng chạm bàn sách, còn đường lui.
Hắn tiến đến gần, đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu đáy: “Hửm?”
Khoảng cách giữa hai quá gần, ánh mắt nàng vốn lảng tránh giờ đây còn chỗ nào để trốn, đành dừng cơ thể .
Hàng mi nàng khẽ cụp xuống, hình xa lạ nhưng tràn đầy sức sống .
Lồng n.g.ự.c rắn chắc phập phồng theo từng nhịp thở, làn da màu đồng ánh lên từng đường vân rõ rệt. Trên vai trái một vết sẹo dài chừng một ngón tay, như một lưỡi d.a.o sắc bén.
Đây là đầu tiên nàng thấy cơ thể của một nam nhân.
“Có gì căn dặn ?” Hắn mở miệng, cúi đầu xuống, giọng trầm thấp luồn tai nàng như một sự dụ hoặc cố ý.
Như ma xui quỷ khiến, nàng hé môi: “Thiếp… tháo tóc.”
Hắn khẽ nhướn mày, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên tóc nàng, đầu ngón tay di chuyển búi tóc, rút trâm cài .
Mái tóc đen dài đổ xuống, quấn lấy tay .
Yết hầu khẽ chuyển động, cảm giác rạo rực trong cơ thể khó thể kiềm chế. Bàn tay to xoa lên mái tóc dài của nàng, giọng thì thầm: “Ương Ương.”
Tang Ninh giật ngẩng đầu, chạm đôi mắt sâu thẳm của : “Sao nhũ danh của ?”
Hắn mỉm : “Là nàng với .”
Lông mi nàng khẽ run: “Sao thể?”
“Là kiếp nàng với .”
Lời giải thích vô lý , nàng dĩ nhiên tin. Nàng thà tin rằng phái điều tra kỹ càng về Tạ gia từ sớm.
Nàng chớp mắt: “Vậy ?”
Thấy ánh mắt nàng lộ vẻ hời hợt, nhíu mày phần hài lòng: “Đương nhiên.”
Nàng , ánh mắt bình tĩnh: “Ta còn gì nữa?”
Đôi mắt đen sâu của khóa chặt lấy nàng: “Nàng còn , nàng yêu .”
Nàng nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Yêu ?”
Hắn nàng chăm chú: “Ngay đầu tiên gặp , nàng nhất kiến chung tình, tìm đủ cách để gặp . Sau đó tìm cớ để nắm tay, ôm . Cuối cùng, nàng còn tỏ tình, chủ động hôn .”
Nàng ngơ ngác ba nhịp thở, khuôn mặt nhỏ nhắn như đóng băng.
Tên lưu manh thể bịa đặt đến thế?
Nàng đôi mắt nghiêm túc của , dường như còn thấy cả nhịp tim đập mạnh mẽ của .
Lông mi khẽ cụp, nàng trầm ngâm một lúc.
Rồi ngẩng lên, đôi mắt trong veo chạm ánh nóng bỏng, áp đảo của , nàng khẽ :
“Thật ?”
Nàng khẽ nhón , hôn lên đôi môi mỏng của .
Cơ thể bỗng cứng đờ, tim như lỡ một nhịp, bàn tay đang buông bên hông đột ngột siết , căng cứng như nổ tung.
Nàng… đang hôn .
Nàng chạm rời , nhưng cúi , đuổi theo đôi môi nàng, một tay giữ lấy eo, một tay giữ gáy, hôn nàng mãnh liệt.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ưm…”
Đôi môi đau khiến nàng cau mày, định lên tiếng thì thừa thế xâm chiếm, như cướp hết thở của nàng.
Bàn tay nóng rực của lướt qua cơ thể nàng, dù cách lớp y phục vẫn cảm nhận sức nóng như thú hoang điên cuồng.
Bờ vai nàng khẽ run, trong lòng bỗng hối hận vì trêu chọc .
“Đợi …” nàng nghiêng đầu tránh .
Hắn lập tức xé toạc thắt lưng nàng, những nụ hôn dày đặc từ khóe môi trượt xuống cổ thiên nga mảnh mai, những ngón tay nóng bỏng lướt nhẹ qua sống lưng trần mịn màng.
Cơ thể nàng run lên, ánh mắt hoảng hốt d.a.o động, kìm mà mềm nhũn trong lòng .
Hắn thì thầm: “Ương Ương, ai hiểu nàng hơn .”
Dã tâm của nàng, sự cố chấp của nàng, và… cơ thể nàng.
“Chàng…”
Hắn bế bổng nàng lên, đặt nàng lên chiếc giường mềm mại, cúi hôn nàng, giọng khàn khàn cố kìm nén dục vọng mãnh liệt: “Ương Ương, gọi là lang quân.”
Màn lụa rủ rơi xuống, nến long phụng tắt, trong phòng ánh nến lấp lánh vẫn còn nhảy múa, cháy suốt nửa đêm.
Sáng hôm .
Tiếng gõ cửa vang lên: “Phu nhân, đến giờ dậy .”
Hàng mi Tang Ninh khẽ run, mí mắt nặng trĩu thể mở , nàng hé miệng, mới phát hiện cổ họng khô khốc đến đau rát.
Một bát nước mật ong đưa đến bên môi nàng, nàng uống nửa bát, cổ họng mới thấy dễ chịu hơn.
“Ngủ thêm chút nữa .” Giọng dịu dàng vang lên bên tai nàng.
Dịu dàng đến mức khiến nàng tưởng rằng bên cạnh đổi thành một nam nhân khác.
Nàng bỗng mở to mắt, thấy khuôn mặt phóng đại —quen thuộc mà xa lạ, đôi mày mắt sắc bén giờ đây dịu dàng đến mức dường như sắp tan thành nước.
“Nàng mới ngủ đến hai canh giờ, chắc nghỉ ngơi đủ.” Hắn nhẹ giọng .
Nàng ham ngủ, ít nhất cũng ngủ tám tiếng mới tinh thần.
Vì khi việc chính sự, nàng bao giờ cho phép chạm .
Nàng đờ ba nhịp thở, nhíu mày đẩy : “Không cần, còn thỉnh an.”
Hắn ôm lấy eo nàng: “Không , sai báo là nàng bệnh .”
“Không , tân nương phủ, ngày thứ hai thể thỉnh an?”
Hắn cúi đầu hôn lên má nàng: “Ta cho báo , mẫu sẽ để ý .”
“Dù cũng .”
Nàng đưa tay đẩy , đầu né tránh, định dậy nhưng đau nhức đến mức chút sức lực nào.
Ánh mắt rơi lên những dấu hôn đỏ rải rác cổ nàng, dọc theo làn váy ngủ trắng ngà, kéo dài đến tận nơi sâu kín mà thấy.
Ánh mắt càng thêm u tối, cánh tay đang ôm eo nàng siết , thở dần nóng rực, cúi gần: “Không .”
Nàng bỗng cảm nhận sự đổi cơ thể , đầu , đ.â.m thẳng đôi mắt đen đầy dục vọng của , tim khẽ run.
“Ương Ương…” Giọng khàn đặc thì thầm gọi tên nàng, gần hơn nữa.
Nàng lập tức tỉnh táo , mặt lạnh như băng : “Cút.”
Hắn khựng , sờ mũi lúng túng.
Nàng đẩy , gắng gượng dậy khỏi giường, bỗng cảm thấy chút sức lực trở .
“Thật sự ngủ thêm chút nữa ?” Hắn thấy cánh tay nàng đang run run khi chống lên.
“Không ngủ.” Nàng đáp chút do dự.
Dù thế nào cũng thể chậm trễ việc thỉnh an bà bà, phá vỡ quy củ.
Quan trọng hơn là, nam nhân ở đây, nàng ngủ cũng yên.
“Hạ Trúc.” Nàng khẽ gọi một tiếng.
Cửa phòng mở , các nha và bà tử lượt bước , tay bưng đồ rửa mặt, ai nấy đều cúi đầu.
Ngay cả Hạ Trúc—vốn nhiều— cũng một lời, chỉ đến lúc chải tóc cho Tang Ninh, thấy dấu hôn rõ ràng cổ nàng mới biến sắc, cẩn thận dùng phấn che .
Nửa canh giờ , Tang Ninh trang điểm xong.
Nàng bộ váy dài màu sen nhạt, đơn giản nhã nhặn, chỉ vài bông hải đường thêu ở cổ tay áo.
Nàng gương, mắt vẫn nhắm nghiền, mí mắt nặng trĩu, để mặc Hạ Trúc chải tóc.
“Phu nhân, xong ạ.” Hạ Trúc nhẹ giọng .
Nàng lúc mới mệt mỏi mở mắt .
Chống tay dậy, hít một sâu buông tay, bước với dáng vẻ mỏi mệt.
Hạ Tư Tự chờ sẵn ở gian ngoài, thấy nàng bước liền tiến đến: “Dùng chút điểm tâm chứ?”
Nàng bàn ăn đầy ắp, nhíu mày: “Thôi, kịp nữa.”
Nàng cũng khẩu vị.
Hắn nàng ăn. Khi nàng ngủ ngon, thường sẽ chẳng ăn gì.
Hắn cầm một bát sữa dê đưa đến mặt nàng:
“Uống chút sữa lót bụng, thỉnh an xong về ngủ tiếp.”
Nàng nghĩ một chút cũng cầm lấy, uống hai ngụm.
Nàng ăn vô cơm, nhưng sữa dê thì vẫn nuốt trôi.
Nàng đặt bát xuống, khẽ một cái đầy nghi hoặc.
Lạ thật, hiểu nàng còn hơn cả Hạ Trúc?
Hắn nắm tay nàng: “Đi thôi, chúng thỉnh an.”
Tang Ninh cúi đầu bàn tay nhỏ bé đang trong lòng tay , hàng mi khẽ run, cảm giác kỳ lạ dâng lên.
“Làm ?” Hắn hỏi.
“Không gì.” Nàng thu suy nghĩ hỗn loạn, bước ngoài.
“Nô tỳ xin cung tiễn tam gia, phu nhân.” Hương Thảo vội vã chạy tới cúi chào.
Hạ Tư Tự đầu , những lời chào hỏi như quá quen , bận tâm.
Tang Ninh khựng một chút, lông mày nhíu.
Họ cùng đến viện chính—viện của Hầu phu nhân.
“Tam gia và tam phu nhân đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/that-thien-kim-la-lao-to-tong-thoi-phong-kien/co-dai-18.html.]
Tiểu nha bẩm báo.
Hầu phu nhân sững : “Ai đến?”
“Tam gia và tam phu nhân.”
Bà tử bên cạnh Hầu phu nhân :
“Tam gia khi thành đúng là hiểu chuyện hơn hẳn, giờ còn đích đến thỉnh an phu nhân nữa.”
Hầu phu nhân hừ nhẹ một tiếng:
“Thật đúng là chuyện hiếm thấy.”
Đang thì Hạ Tư Tự và Tang Ninh cùng bước .
“Con dâu thỉnh an mẫu .” Tang Ninh cúi hành lễ.
Hạ Tư Tự cũng chắp tay cúi chào.
Hầu phu nhân mỉm :
“Tang Ninh đến , mau .”
“Đa tạ mẫu .” Tang Ninh vịn lấy ghế tròn bên trái xuống chậm rãi, khẽ thở một .
Hầu phu nhân ngẩng mắt Hạ Tư Tự, chút ngạc nhiên:
“Mặt trời mọc từ phía Tây ? Con cũng chịu đích đến đây?”
Ngày thường thì đến cái bóng cũng chẳng thấy .
Tang Ninh khựng , đầu liếc Hạ Tư Tự.
Ở Tạ gia, chuyện con cháu sáng tối thỉnh an là lễ nghi bình thường.
Nên hôm nay cùng nàng, nàng cũng chẳng thấy lạ gì.
Hạ Tư Tự mặt đổi sắc:
“Nhi tử thỉnh an mẫu là việc nên .”
Đám nha bà tử trong phòng khóe môi giật giật, lặng lẽ cúi đầu xuống.
Hầu phu nhân lạnh một tiếng — hai mươi năm , cuối cùng cũng nhớ còn mẫu .
Bà cũng chẳng buồn để ý đến đứa con bất hiếu nữa, đầu Tang Ninh, mỉm hỏi:
“Vừa mới chuyển ở, con quen ? Thiếu thứ gì thì cứ bảo chuẩn .”
Tang Ninh gật đầu nhẹ nhàng:
“Rất quen ạ, viện Lưu Vân thứ đầy đủ, đa tạ mẫu quan tâm.”
Hầu phu nhân nhíu mày:
“Sắc mặt con lắm.”
Ánh mắt Tang Ninh ngây , mím môi :
“Con ngủ sâu, dễ giật tỉnh dậy.”
Nửa đêm qua, nàng mệt đến mức ngủ , nhưng giật tỉnh — phát hiện tiếp tục.
Hầu phu nhân sững một chút, thấy gò má tái nhợt của Tang Ninh bỗng ửng hồng một mảng, lập tức đoán chuyện gì.
Bà đầu Hạ Tư Tự, thản nhiên :
“Nếu mẫu gì dặn dò, chúng con xin cáo lui .”
Tang Ninh: “…”
Hắn … thể như thế chứ?
Hầu phu nhân cũng quen , việc nhi tử nghịch ngợm hôm nay chịu đến thỉnh an là chuyện lạ lùng nhất trong năm. Bà chẳng mong gì ở .
Ngược , sắc mặt mệt mỏi của Tang Ninh, bà khỏi xót xa:
“Nếu con ngủ ngon thì cũng đừng cố gắng gượng dậy thỉnh an.”
Tang Ninh dịu dàng đáp:
“Con dâu mới cửa, thể biếng nhác ạ?”
Hạ Tư Tự phụ họa:
“Nàng coi trọng lễ nghi, nếu mẫu cho phép, e là ngày nào nàng cũng dậy sớm. nàng mới về dâu, việc nhiều, mong mẫu thông cảm.”
Tang Ninh ngẩn — nàng thì việc gì mà nhiều?
Nàng trưởng nữ, cần lo chuyện trong ngoài, viện Lưu Vân trống trơn, chỉ vài bà tử, cũng chẳng cần dọn dẹp gì nhiều.
Giờ tất cả nha bà tử trong viện đều là nàng mang theo từ mẫu gia, giống như ở nhà .
Hắn , nàng còn thấy ngượng.
Nàng khẽ cong môi :
“Cũng nhiều việc lắm…”
Hầu phu nhân lườm một cái, chẳng lẽ bà tâm tư của ?
Dâu mới cửa, việc duy nhất bận bịu chắc chỉ đối phó với cái tên .
“Thôi , nhà chúng cũng quá nhiều quy củ, con cần ngày nào cũng dậy sớm thỉnh an. Nếu thời gian thì đến chuyện với , còn nếu ngủ ngon thì cứ ngủ thêm một chút.” Hầu phu nhân nắm tay Tang Ninh, dịu dàng dặn dò.
Tang Ninh cụp mắt:
“Dạ.”
Hầu phu nhân thấy sự mệt mỏi giấu nổi trong mắt nàng, hạ giọng nhỏ:
“Đừng chiều nó quá, giữ sức khỏe là quan trọng nhất.”
Cái tên nghịch ngợm đó chẳng chừng mực, đến lúc vợ mệt , cháu cho bà bồng?
Mặt Tang Ninh nóng bừng, vội cúi đầu:
“Vâng.”
“Đi .” Hầu phu nhân vỗ nhẹ tay nàng.
Tang Ninh lúc mới dậy, khom xin cáo lui:
“Vậy con xin phép về .”
Hạ Tư Tự cũng lên theo:
“Con xin cáo lui.”
Hầu phu nhân suýt nữa thì trợn trắng mắt, lười tranh cãi với đứa con nghịch , phất tay:
“Đi .”
Hạ Tư Tự theo Tang Ninh, cố ý chậm nửa bước, mắt vẫn dõi theo bước chân lảo đảo của nàng, sợ nàng ngã.
Hầu phu nhân bóng hai rời , lúc mới cảm khái:
“Quả nhiên vẫn nên lập gia đình, Tam lang bây giờ cũng quan tâm khác .”
Bà tử bên cạnh :
“Cũng xem cưới thế nào nữa.”
“ , dù cũng là cô nương do chính nó cầu cưới. May mắn là Tang Ninh là đứa hiểu chuyện, cũng yên tâm.”
Bà tử phụ họa:
“Tam phu nhân dù cũng là nhất danh tú ở Yến Kinh, tiếng lành từ lâu, Tạ gia coi trọng lễ nghi, chẳng sai .”
Hầu phu nhân thắc mắc:
“Cái thằng nghịch từ nhỏ chịu theo quy củ , thích một cô nương ngoan ngoãn, yên tĩnh như chứ?”
Bị quái gì nhập ?
Từ khi khỏi chính viện, Tang Ninh thở phào nhẹ nhõm, cúi xoa xoa chân đang tê mỏi.
Ngay lúc đó, đột nhiên vòng tay ôm ngang lưng nàng.
Nàng khẽ kêu lên một tiếng, phản ứng trong vòng tay của , vội vàng túm chặt vạt áo : “Chàng gì thế? Thả xuống!”
Hắn siết chặt vòng tay, giọng lạnh lùng: “Nàng cứ chậm rãi như , nếu ôm thì đến tối cũng về đến nơi.”
Tang Ninh ngẩn một chút, mắt trợn tròn, còn dám chê nàng ?!
Ai là chuyện ?!
Nàng ngẩng đầu thấy những nha , bà tử xung quanh đều , mặt lập tức đỏ lên: “Chàng thả xuống, khác đều đang !”
“Chúng là phu thê, gì ?”
Chẳng là ngoại tình.
Dù ngoại tình cũng .
“Hạ Tư Tự!” Nàng nghiến răng, thể nhịn nổi nữa.
Hắn nhướng mày, thấy sự tức giận rõ ràng trong mắt nàng, ồ, còn nổi giận nữa ?
Hắn còn tưởng nàng thể giả vờ bao lâu nữa.
Trong lòng nàng, rõ ràng chỗ .
Khóe miệng nhếch lên, tâm trạng vui vẻ quét xung quanh những hạ nhân: “Còn gì nữa?”
Những hạ nhân vội vàng cúi đầu bộ như thấy.
Hắn sang Tang Ninh: “Bọn họ nữa .”
Tang Ninh: “…”
Bước chân nhanh chóng, như gió thổi, đến một lúc đưa nàng về đến phòng ngủ, trực tiếp đặt nàng lên giường.
“Ngủ .”
Tang Ninh thật sự mệt mỏi, còn tâm trí mà cãi vã với , nàng trở , cuộn chăn, mí mắt nặng trĩu, nhanh chìm giấc ngủ.
Hắn bên giường, gương mặt yên tĩnh và ngoan ngoãn của nàng, hôn nhẹ lên má nàng.
Dù là kiếp kiếp , nàng luôn yêu .