Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến - Chương 89.
Cập nhật lúc: 2025-05-08 04:12:06
Lượt xem: 3,140
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Em ?”
“Vậy ? Thế là sợ Bùi Tùng Hàn chúng ở bên ?” Anh giọng mỉa mai.
“…”
Cô giải thích: “Em sợ khác thấy đồn ngoài, chỉ là Bùi Tùng Hàn, lúc đó ồn ào như , chắc chắn cũng những vị khách khác xem náo nhiệt. Người đông mắt tạp, thấy thì .”
Nếu nhà họ Nam cô và Hạ Tư Tự đang yêu , thì hoặc sẽ yêu cầu cô nhờ giúp nhà họ Nam mưu lợi, hoặc sẽ lập tức gả cô .
Hạ Tư Tự vẫn còn mặt nặng mày nhẹ, Tang Ninh cảm thấy lẽ cần thời gian để bình tĩnh , thỉnh thoảng cô cũng nghĩ thông và cần một chút thời gian.
Thế là cô buông tay .
Ngay giây tiếp theo, Hạ Tư Tự bất ngờ siết c.h.ặ.t t.a.y cô , cô ngẩn , ngẩng đầu , trong mắt vài phần bất mãn.
Anh nắm tay cô nhà hàng, phục vụ đưa họ phòng riêng.
Tang Ninh cũng đói , gọi mấy món đặc trưng của quán.
Nhân viên cầm thực đơn rời .
Tang Ninh lúc mới nhớ và hỏi: “Em thấy Đỗ Nghiêu thương khá nặng, chuyện hôm nay gây phiền phức cho ?”
Anh cầm ly nước uống một ngụm, giọng điệu thản nhiên: “Phiền phức gì chứ? Cha của Đỗ Nghiêu còn dám đến tìm tính sổ.”
Nhà họ Đỗ là cái thứ gì chứ, cũng dám gây sự với ?
Tang Ninh nhớ danh tiếng “Hỗn thế ma vương ” nổi danh của , nghĩ chắc chuyện đúng là chẳng to tát gì thật.
“Chuyện hôm nay cứ để , Đỗ Nghiêu dám liếc em một cái , yên tâm .”
Hạ Tư Tự xử lý bao nhiêu loại cặn bã như thế , hiểu rõ hơn ai hết, cần cách gì cao siêu, đánh cho sợ là .
Tang Ninh gật đầu: “Ừ.”
Rất nhanh các món ăn đưa lên, Tang Ninh cuối cùng cũng ăn một bữa no nê, hài lòng.
Ăn xong, như thường lệ, đưa cô về nhà, bảo tài xế lái chiếc Land Rover đến gần nhà họ Nam.
Xe đến gần cổng khu nhà họ Nam, Tang Ninh cầm túi, mở cửa xe chuẩn xuống: “Vậy em về nhà nhé.”
Anh bỗng nắm lấy cổ tay cô kéo .
Cô ngơ ngác đầu.
Anh cô với ánh mắt sâu lắng: “Nam Tang Ninh, em nhớ, em .”
Cô khựng một giây, mỉm : “Ừ.”
Anh nghiêng , đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô: “Về nhà .”
Tang Ninh mở cửa xe bước xuống, vẫy tay với , đó bước vui vẻ.
Anh trong xe, bóng dáng nhẹ nhàng của cô, khóe môi khẽ cong lên.
___
Chiều hôm , Hạ Tư Tự kết thúc một cuộc họp, trợ lý Ngôn tiến đến.
“Hạ tổng, điện thoại từ nhà cũ…” Trợ lý Ngôn trông nghiêm trọng.
Anh thản nhiên: “Ừ, gọi xong việc sẽ về.”
Trợ lý Ngôn thầm nghĩ, quả hổ là Hạ tổng, dù trời sập cũng mặt biến sắc.
“Vâng.”
Năm giờ chiều, Hạ Tư Tự lái xe về hẻm Tử Đằng.
Vừa nhà cảm thấy khí nặng nề.
Hạ Tư Tự đẩy cửa bước , đối diện là ánh mắt âm trầm của Hạ Vạn Quân.
“Ba.”
“Con còn đường về ? Không con coi trời bằng vung ?” Hạ Vạn Quân quát, “Đỗ Nghiêu là con đánh ?”
“Vâng.”
“Con lớn đầu mà còn đánh ? Con định mất mặt ba cho đủ ?!”
“Không gọi là đánh ,” Hạ Tư Tự sửa lời: “Gọi là… hành động nghĩa hiệp.”
“Khụ.” Hạ Cẩn Hành suýt nữa nhịn , chống tay lên trán cúi đầu, cố gắng giảm sự tồn tại của .
Hạ Vạn Quân sững một chút, tiếp tục mắng: “Con đúng là hối cải! Ba còn hiểu con ? Nghĩ thôi cũng là vì chút tư thù cá nhân!”
“Con sai thì hối cải cái gì? Đỗ Nghiêu là loại rác rưởi, con đánh thì đánh thôi.” Hạ Tư Tự giọng điệu dửng dưng.
“Vậy mà con đánh đến mức ICU?! Con nghĩ đến hậu quả ? Nếu nhà họ Đỗ truy cứu thì …”
Hạ Tư Tự lạnh: “Nhà họ Đỗ dám truy cứu ?”
Thật sự truy cứu thì Đỗ Nghiêu mới là thoát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/that-thien-kim-la-lao-to-tong-thoi-phong-kien/chuong-89.html.]
Hạ Vạn Quân tức đến mức tay cũng run lên:
“Cả đời ba, Hạ Vạn Quân, sống quang minh lạc, chỉ vì đứa con coi trời bằng vung như con mà mất hết thể diện!”
Giọng Hạ Tư Tự lạnh nhạt:
“Vậy thì ba cứ coi như đứa con là .”
“Thằng hỗn láo!”
Hạ Vạn Quân giơ tay tát thẳng một cái mặt .
Hạ Tư Tự đánh nghiêng đầu, nhưng vẫn im, nhúc nhích chút nào.
“Con cái gì ! Sao đánh thằng bé chứ!” Bà cụ Hạ tức giận lao lên ngăn Hạ Vạn Quân .
Hạ Cẩn Hành và Hạ Vân Chu cũng vội vàng chạy lên khuyên can:
“Ba, A Tự nó sai , tính nó bao giờ chịu cúi đầu ?”
Hạ Vạn Quân giận dữ mắng:
“Cũng tại mấy đứa tụi bay suốt ngày bênh nó, nuông chiều mới thành cái tính coi ai gì !”
Hạ Vạn Quân chỉ mũi Hạ Tư Tự quát:
“Con hãy tự suy nghĩ cho kỹ !”
Nói ông tức tối bỏ .
Bà cụ Hạ xót con vô cùng, vội vã tìm thuốc bôi trong phòng.
Phòng khách cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Hạ Vân Chu trầm giọng :
“Ba chỉ đang giận mới dạy dỗ mấy câu, cũng , cần cãi ?”
Hạ Tư Tự đến xuống ghế sô-pha, giọng điệu hờ hững:
“Cũng tạm, ba già , còn sức như nữa.”
Hạ Vân Chu, Hạ Cẩn Hành: …
Hạt Dẻ Rang Đường
“Anh khuyên ba một chút.” – Hạ Vân Chu bước ngoài.
Hạ Cẩn Hành xuống bên cạnh Hạ Tư Tự, nhịn :
“Nói chứ, cũng mười năm ba đánh, rốt cuộc vì chuyện gì ?”
Phải rằng những chiến tích huy hoàng của Hạ Tư Tự là từ 18 tuổi, nhà đánh gãy mấy cây gậy mà quản nổi.
Sau lên đại học, bắt đầu khởi nghiệp mới yên chút, nhưng Hạ Vạn Quân vẫn bực vì chịu lời, tự chủ.
Hạ Tư Tự khẽ nhướn mày, nhớ đến vẻ cẩn trọng của cô , cuối cùng vẫn gì:
“Không gì.”
Hạ Cẩn Hành dường như ngửi mùi gì đó, nghi ngờ hỏi:
“Chẳng lẽ vì phụ nữ?”
Lần đầu tiên thấy mặt em trai ngang tàng hiện rõ bốn chữ “Xuân tâm rung động”.
Ánh mắt Hạ Tư Tự khẽ lóe lên, giọng vẫn lãnh đạm:
“Không .”
“Bảo đột nhiên năm kết hôn.” Hạ Cẩn Hành chặc lưỡi, lắc đầu, “Anh vấn đề mà.”
Hạ Tư Tự đang cố khơi lời, chẳng buồn để ý.
Hạ Cẩn Hành vỗ vai Hạ Tư Tự:
“Anh chờ uống rượu mừng của .”
Anh hỏi cô gái đó là ai, xuất thế nào, gia thế . Hạ Tư Tự vốn khác bọn họ, những quy củ của nhà họ Hạ chẳng ràng buộc nổi .
Chuyện , bao giờ .
Khóe môi Hạ Tư Tự khẽ nhếch lên, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
lúc đó, dì Triệu mang thuốc bôi tới:
“Thuốc đây , Tam thiếu gia bôi , thuốc bôi sẽ mau khỏi.”
Hạ Tư Tự tiện tay nhận lấy.
Hạ Cẩn Hành liền giật lấy:
“Đàn ông con trai bôi gì thuốc? Thuốc đến hai tiếng là vết đánh hết sạch, chẳng phí công chịu đòn ?”
Hạ Tư Tự cau mày .
Hạ Cẩn Hành hạ giọng:
“Đã đánh thì ít cũng dùng ‘lý do chính đáng’ chứ.”
Mười giờ tối, Tang Ninh bước khỏi công ty.
Cô học quá nhiều thứ, đầu óc chút mơ hồ, ngoài hít thở chút khí mới thấy tỉnh táo hơn.
Bên đường vẫn đậu chiếc Land Rover quen thuộc, cô bước tới, mở cửa xe.
“Anh chờ lâu ?” Cô cúi trong.
“Vừa đến thôi.”
Cô ngẩng đầu, đột nhiên thấy rõ vết bàn tay đỏ ửng má .
Ánh mắt cô khựng :
“Mặt thế ?”