Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến - Chương 81.

Cập nhật lúc: 2025-05-08 04:08:48
Lượt xem: 528

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài biệt thự nhà họ Bùi, có một bậc thang rộng sáu mét. Dọc theo bậc thang đi xuống, là một khu vườn. Tang Ninh đi ra khỏi biệt thự, dựa vào lan can đá cẩm thạch bên bậc thang để hít thở không khí.

Bên trong biệt thự, ánh đèn sáng rực, náo nhiệt ồn ào, còn bên ngoài biệt thự chỉ có vài chiếc đèn đất mờ vàng, như hòa vào với bóng đêm, tạo nên một không gian hài hòa và yên tĩnh.

Tang Ninh đợi khoảng hai phút, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau.

Cô quay lại nhìn anh, chớp mắt: “Sao anh lại ra ngoài?”

Hạ Tư Tự đáp với giọng lạnh lùng: “Bên trong ngột ngạt, ra ngoài hít thở một chút.”

Cô gật đầu: “À.”

Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt trong suốt như ánh sáng lấp lánh: “Nhưng em đang đợi anh.”

Ánh mắt anh khựng lại, đôi lông mày lạnh lùng của anh lúc này có chút gì đó không tự nhiên, giọng nói có phần khô khan: “Em đợi anh? Anh thấy em chơi vui vẻ mà.”

Tang Ninh liếc mắt nhìn về phía camera giám sát dưới mái nhà cách ba mét sau lưng Hạ Tư Tự, xác nhận rằng góc quay sẽ không bị cắt, rồi cẩn thận đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh.

Ngón tay anh hơi động, nhưng không rút lại, cứ để mặc cô nắm lấy.

“Trò chơi này thực sự khá thú vị, lần sau chúng ta cùng chơi nhé,” cô nói.

Khuôn mặt anh vẫn không mấy vui vẻ: “Anh tưởng chúng ta không thân lắm.”

Tang Ninh có chút khó xử: “Em chỉ không muốn mọi người biết thôi, chúng ta đều ở trong một vòng tròn, em không muốn khi mối quan hệ vẫn chưa ổn định mà lại để lộ ra, nếu sau này chia tay, chẳng phải sẽ khiến mọi người ngượng ngùng sao?”

Chữ “chia tay” bất chợt lọt vào tai anh, sắc mặt anh trở nên u ám hơn.

“Em còn muốn chia tay?”

“Em nói là nếu thôi,” Tang Ninh vội giải thích, “Hơn nữa ba mẹ và ông nội em đều ở đây, anh biết đó, gia đình em luôn để ý em, họ muốn lợi dụng em, nếu họ biết em đang ở bên anh, chắc chắn sẽ gây nhiều áp lực. Em không muốn như vậy.”

Cô hơi mím môi: “Chúng ta mới bắt đầu, em không muốn mối quan hệ này bị quá nhiều người và lợi ích kéo vào, khiến nó trở nên phức tạp. Em chỉ muốn được ở bên anh một cách đơn giản.”

Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, ánh mắt lạnh lẽo cũng dịu lại một chút.

Câu nói “chỉ muốn ở bên anh một cách đơn giản” làm anh trong lòng như xoa dịu đi cơn tức giận đã dồn nén cả buổi tối.

Tang Ninh nắm tay anh, nhẹ nhàng lắc lư: “Đừng giận nữa.”

Anh vẫn còn giận cái gì chứ, cô cứ thế mà nắm tay anh!

Nhưng nếu cứ thế tha cho cô, chẳng phải sẽ khiến anh trông như dễ nói chuyện?

Anh cúi mắt nhìn cô, cổ họng hơi nuốt xuống, đôi mắt đen vẫn có chút mờ ám: “Vậy thì hôn anh một cái nữa.”

Tang Ninh: …

Sao anh cứ suốt ngày nghĩ đến hôn vậy?!

Tang Ninh lại nhìn về phía camera giám sát sau lưng anh, nhíu mày: “Không được, ở đây có camera.”

“Chẳng ai rảnh mà xem camera đâu,” anh cúi người muốn hôn cô.

Tang Ninh lùi lại một bước: “Nếu hôm nay anh hôn, vậy cả tuần này chúng ta đừng hôn nữa.”

Hạ Tư Tự: …

Hôm nay mới là thứ Hai.

Anh nuốt một hơi giận xuống, mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, hừ một tiếng.

“Vào đi thôi, nếu không ba mẹ em sẽ tìm,” cô lại lắc lắc tay anh.

“Ồ.”

Cô cười khẽ, rồi buông tay anh ra, bước vào biệt thự.

Anh nhìn theo bóng lưng cô, cố gắng kìm lại nụ cười trên môi, rồi chậm rãi bước theo vào.

Tang Ninh trở lại bữa tiệc, Nam Tư Nhã đã quay lại.

“Tang Ninh, con vừa đi đâu thế?” Nam Chấn Minh trách móc.

“Con vừa tìm Tư Nhã, tìm một hồi mà không thấy.”

“Thôi đi, tiệc đã bắt đầu rồi, ngồi đi,” ông cụ Nam vẫy tay.

“Vâng,” Tang Ninh gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/that-thien-kim-la-lao-to-tong-thoi-phong-kien/chuong-81.html.]

Cô ngồi xuống, nhà họ Nam ngồi ở vị trí phía sau, trước mặt, lúc này Bùi tổng đang vui vẻ công bố ngày cưới của con trai.

“Hôn lễ là vào tháng Mười Hai, chào mừng mọi người đến uống ly rượu vào hai tháng nữa, chúc mừng Bùi Tùng Hàn và Chúc Giai Ni kết hôn.”

Mọi người đều vỗ tay.

Bùi Tùng Hàn và Chúc Giai Ni đứng cạnh nhau, tài sắc vẹn toàn, như một cặp đôi hoàn hảo.

Tang Ninh cũng vỗ tay.

Nam Tư Nhã ghé tai cô thì thầm, giọng đầy tức giận: “Cô cũng dám mơ tưởng đến Bùi nhị thiếu, gia đình của Chúc tiểu thư có gia thế gì? Còn cô thì sao? Thật là buồn cười.”

Tang Ninh thờ ơ cầm ly rượu lên: “Gia thế nhà tôi có gì không tốt? Tư Nhã, cô coi thường nhà họ Nam này sao?”

Giọng cô hơi cao lên một chút, vừa lúc ông cụ Nam ngồi bên cạnh nghe thấy.

Mặt ông cụ Nam lập tức thay đổi, giận dữ trừng mắt nhìn Nam Tư Nhã: “Cô xem mình là cái gì mà dám coi thường nhà họ Nam? Nếu không coi được thì mau cuốn xéo đi!”

Nam Tư Nhã sợ đến mức mặt trắng bệch, tay run rẩy suýt chút nữa làm đổ ly rượu.

Ôn Mỹ Linh vội vàng hòa giải: “Tư Nhã không có ý đó đâu, ba đừng để bụng.”

Ông cụ Nam cuối cùng cũng không muốn bị người ta chê cười ở bên ngoài, hừ lạnh một tiếng nặng nề rồi quay mặt đi.

Nam Tư Nhã vừa sợ vừa nhục, trừng mắt nhìn Nam Tang Ninh đầy căm tức, trong khi Tang Ninh chỉ nhếch môi, tao nhã nâng ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, vẻ mặt thản nhiên đầy hài lòng.

Phía trước, Bùi Tùng Hàn đang đứng giữa những tràng pháo tay chúc phúc của khách khứa, lẽ ra nên vui mừng, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia chán chường.

Anh ta vốn tưởng rằng mình sẽ không để ý đến một cuộc hôn nhân sắp đặt, không vì nó mà vui hay buồn.

Anh ta nghĩ, bản thân sẽ không bận tâm.

Nhưng khi vô thức quay đầu lại, ánh mắt anh dừng nơi cuối bàn, chỗ Nam Tang Ninh đang ngồi. Cô ung dung cầm ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, môi khẽ cong lên với vẻ hài lòng.

Anh ta giật mình vì sự thất thố của mình, vội vàng thu ánh nhìn lại.

Tiệc tối kết thúc.

Tang Ninh cùng người nhà họ Nam rời khỏi nhà họ Bùi.

Khi chuẩn bị lên xe về nhà, bỗng thấy một bóng người vội vã tiến lại gần.

“Nam tiểu thư, xin dừng bước.”

Tang Ninh quay đầu lại, hơi sững sờ: “Trợ lý Ngôn, có chuyện gì vậy?”

Trợ lý Ngôn mỉm cười lễ phép: “Hạ lão phu nhân chuẩn bị quà Tết Trung Thu nhưng quên gửi cho cô, nghe nói hôm nay cô cũng đến dự tiệc ở nhà họ Bùi nên nhờ tôi tiện đường mang đến.”

Tang Ninh đứng sững một lúc.

Quà Trung Thu… đã gửi đến hai phần rồi mà, còn nữa sao?

Ông cụ Nam nghe vậy thì lập tức tỏ ra nghiêm túc, quay sang bảo Tang Ninh: “Vậy con mau đi lấy đi, đừng phụ lòng tốt của Hạ lão phu nhân.”

Tang Ninh còn đang ngẩn người, chưa kịp nghĩ nên đáp lại ra sao, thì Trợ lý Ngôn đã lịch sự làm động tác mời: “Nam tiểu thư, bên này.”

Tang Ninh: …

Cô gượng cười, kéo nhẹ khóe môi: “Vậy con đi trước.”

“Đi đi!” Lão gia nói.

“Vâng.”

Tang Ninh đành theo bước Trợ lý Ngôn, men theo lối dẫn ra bãi đỗ xe phía ngoài.

Cuối cùng họ dừng lại trước một chiếc Maybach màu đen.

Tang Ninh mở cửa xe, quả nhiên thấy Hạ Tư Tự đang ngồi bên trong.

Cô nhíu mày: “Anh lại bày trò gì nữa đây?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Gửi quà lễ.”

“Quà gì mà quà?”

“Lên xe.”

Tang Ninh liếc nhìn xung quanh, vẫn còn nhiều người lần lượt đi ra, không tiện bị ai thấy, nên cô bước lên xe rồi đóng cửa lại.

Giây tiếp theo, anh nghiêng người về phía cô, nắm lấy cằm cô, rồi mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Loading...