Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 588
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:39:12
Lượt xem: 25
Hôm nay mặt trời còn chưa xuống núi, lại thấy người ở ngoài sân rồi, thấy lạ lùng nên Lê Tương thuận miệng hỏi một câu.
Vừa lúc Lê Trạch đang muốn tìm nàng có việc, hắn lập tức kéo nàng lên phòng thu chi ở lầu hai.
“Thần thần bí bí như vậy! Đại ca ngươi muốn làm gì đây?”
“Đương nhiên là có việc muốn nói với ngươi.”
Lúc này, bộ dáng của hắn vô cùng nghiêm túc, khác hoàn toàn với bộ dáng nhã nhặn, với nụ cười nhạt luôn nở trên môi trước kia. Trong lòng Lê Tương run rẩy một chút, nàng cho rằng có chuyện gì quan trọng lắm, tim cũng không nhịn được đập dồn dập lên.
“Chuyện gì vậy?”
“Ừm…… Về chuyện tương lai của tửu lầu chúng ta.”
Lê Trạch ngồi vào trước bàn, rót chén nước cho mình và muội muội, rồi rất nghiêm túc nói: “Ba ngày trước ta nghe được một tin tức, Bát Trân Lâu trong nội thành muốn ngừng kinh doanh chuẩn bị bán ra.”
“Bát Trân Lâu?!” Trong đầu Lê Tương nhanh chóng nhớ lại tin tức có liên quan tới Bát Trân Lâu, ngay sau đó nàng lập tức động tâm.
Bát Trân Lâu không được tính là một nhãn hiệu lâu đời, nhưng vị trí của nó thật không tồi. Nghe nói chủ nhân của nó là một nữ nhân có chút bối cảnh, nhưng nàng ấy chưa từng lộ mặt.
Tuy đồ ăn trong tửu lầu không quá xuất sắc nhưng cũng có món ăn đầu bảng của mình, lại thêm vị trí không tồi, cho nên việc làm ăn không quá vắng vẻ.
“Nửa tháng trước ta có đi qua nơi này, vẫn thấy việc làm ăn của họ khá ổn mà? Tại sao lại đột nhiên đóng cửa chuyển dời rồi?”
“Cái này sao……” Lê Trạch nghĩ đến tiểu muội nhà mình cũng sắp đến độ tuổi thành thân, bởi vậy nụ cười trên mặt hắn có chút không được tự nhiên.
“Bởi vì bà chủ của bọn họ gả cho người, muốn theo trượng phu tới nơi khác định cư, hiển nhiên cũng dọn tửu lầu đi luôn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong hắn ngừng lại một chút rồi trực tiếp hỏi: “Thế nào? Tiểu muội, ngươi có ý tưởng gì với Bát Trân Lâu hay không?”
Lê Tương chớp chớp mắt, nàng không nói gì nhưng trong lòng đang như điên cuồng xoay chuyển.
Có chứ! Đương nhiên là nàng có!
Thế nhưng có ý tưởng mà không đủ tiền…
“Đại ca, muốn mua Bát Trân Lâu, cần bao nhiêu tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-588.html.]
“Hơn mười ngàn đi.”
Lê Trạch đã đi tìm hiểu rồi, lấy vốn lưu động của hắn và tiền riêng của tiểu muội, chắc chắn đủ để mua.
Đương nhiên, sau khi mua xong, cả hai bên sẽ không còn tiền nữa. Thế nhưng đó lại không phải vấn đề lớn, Bát Trân Lâu kia vốn làm trong ngành ẩm thực, không cần sửa sang lại nhiều, cũng có thể khai trương buôn bán.
Nếu thật sự có gì cần trang trí hay thay đổi, cứ chờ kiếm đủ rồi dùng tiền đi làm cũng không muộn.
“Bà chủ Bát Trân Lâu đã uỷ thác tửu lầu cho phòng nha. Bọn họ xem như một nhà khá lớn trong thành, cũng lui tới khá thân thiết với Lục Gia bên kia. Tin tức này cũng là Lục Gia hỏi thăm rồi nói cho ta.”
“A…… Hơn mười ngàn……” Nghe tới con số này, Lê Tương lập tức xì bong bóng.
Bây giờ, lượng bạc có thể rút ra ở tửu lầu, nhiều nhất cũng chỉ được mấy ngàn, con số trên mười ngàn này trong thời gian ngắn nàng lấy không ra. Bát Trân Lâu bên kia đã khiến nàng động tâm, đáng tiếc hai bên không có duyên phận.
“Đại ca ngươi trở về chỉ vì nói chuyện này cho ta nghe thôi sao?”
“Đương nhiên, chuyện này không quan trọng ư?” Lê Trạch cười cười, hắn đã nhìn ra bộ dáng tiểu muội động tâm mà thật bất đắc dĩ, sau đó lại nói tiếp: “Hôm nay ta có bàn giao với cửa hàng bên kia, để phòng thu chi mau chóng sửa sang lại sổ sách hàng ngày, kiểm tra một chút coi tiền lưu động là bao nhiêu. Cuối cùng tính ra con số tám ngàn. Tiền của ta, cộng thêm tiền của ngươi, chắc có thể mua được Bát Trân Lâu.”
“!!!”
“Sao mà giật mình như vậy? Nếu bỏ lỡ vị trí đẹp như Bát Trân Lâu kia sau này muốn mua sẽ không dễ dàng, hơn nữa bọn họ còn đang làm trong ngành ẩm thực, chúng ta mua về không cần chi quá nhiều tiền ra thay đổi, cực kỳ thích hợp.”
Nghe xong những lời đại ca nói, đột nhiên Lê Tương đã đoán được một chút ý từ của hắn.
“Đại ca, ý của ngươi là muốn rút tiền từ cửa hàng bên kia ra mua bên đó?”
Ngoại trừ chỗ này, Lê Tương không thể nghĩ được bọn họ còn đào đâu ra tiền để mua tửu lâu nữa.
Đại ca vừa mở cửa hàng mới bán ra các loại đá quý mới mẻ độc đáo từ khắp nơi, ra ra vào vào đều là khoản tiền lớn, mấy tháng nay cũng kiếm lời không ít, thậm chí còn kiếm được nhiều tiền hơn tửu lầu.
“Làm như vậy có ảnh hưởng tới cửa hàng bên kia không?”
Nếu đủ tiền mua tửu lầu, ai mà không muốn, nhưng Lê Tương có muốn cũng phải cân nhắc lợi hại trong đó.
Nếu đại ca rút tiền ra mua tửu lâu mà làm ảnh hưởng tới cửa hàng bên đó, nàng nhất quyết không chịu.
“Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến cửa hàng của ta, lòng ta có nắm chắc. Thế nhưng chuyện mua tửu lâu lần này, ta không muốn tham gia.”