Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-10-25 05:10:32
Lượt xem: 29
Thanh âm pháo trúc nổ bùm bùm liên tiếp đã đưa tới không ít người qua đường xem náo nhiệt.
Có mấy người đã từng ăn ở cửa hàng Lê Gia Tiểu Thực vừa vặn đi ngang qua nơi này, nhìn bảng hiệu mới tinh treo trên tửu lầu đều có chút nghi hoặc.
“Lê Ký Tửu Lầu? Nơi này có quan hệ gì với cửa hàng Lê gia bên kia không?”
“A, có phải đã vài ngày rồi, hai vị huynh đài này chưa đi qua Lê Gia Tiểu Thực? Nhà người ta đã sớm đóng cửa rồi. Nhà tửu lầu này chính là Lê Gia Tiểu Thực đó.”
“Là Lê Gia Tiểu Thực ư?! Nếu vậy, chúng ta nhất định phải vào nếm thử. Hôm nay khai trương kiểu gì cũng được giảm nửa giá đó!”
Mấy ngày vừa qua, Lê Gia Tiểu Thực đóng cửa, khiến bọn họ phải chuyển qua rất nhiều cửa hàng khác, nhưng ở nơi nào cũng vậy bàn ăn thì nhỏ bé, chen chúc, thực khách ăn cơm cũng muôn hình muôn vẻ, dạng người nào cũng có. Nếu không phải vì không ăn thì đói, chắc chắn bọn họ sẽ không vào mấy cửa hàng đó đâu.
Hiện tại thì tốt rồi, Lê Gia Tiểu Thực đã dọn tới tửu lầu, chưa nói tới vị trí rộng rãi hơn nhiều, chỉ cần nhắc tới cấp bậc thôi, hiển nhiên cũng cao cấp hơn nhiều lắm.
“Đi đi đi, chúng ta nhanh chóng đi vào xem có món ăn gì mới không!”
Dứt lời, đám người bọn họ lập tức ùa vào sảnh lớn.
Chưởng quầy Miêu cười đến mức nếp nhăn trên mặt hắn cũng tăng thêm vài tầng.
“Khách quan đi mấy người?”
“Khách quan ăn món gì vậy?”
“Khách quan mời vào bên trong!”
Hắn và bốn tiểu nhị khác đều tập trung ở ngoài cửa đón khách nhân.
Lê Giang vốn làm nhiệm vụ đón tiếp khách nhân ở cửa hàng cũ, hiện tại cũng vẫn làm một công việc như vậy.
Thế là ngày khai trương, tửu lầu nhà bọn họ vốn có bốn chạy bàn, giờ lại thêm hai người nữa là sáu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-410.html.]
Chạy bàn thì nhiều nhưng trên quầy chỉ có một mình kế toán đảm nhiệm, hắn hơi lo lắng một chút.
“Quá tuyệt vời, Lê Ký Tửu Lầu này có thật nhiều thẻ bài thực đơn!”
Tất cả mọi người đứng trong sảnh lớn đều gật đầu đồng ý.
“Trước kia ở những tửu lầu khác ta đều nhìn qua rồi, quanh đi quẩn lại vẫn những món ăn đó, nhìn cả bức tường chẳng tìm được hai món ăn mới lạ, bây giờ thì hay rồi, cả bức tường chỉ có hai món ta từng được ăn……”
Nhìn biết bao đồ ăn mới lạ, bọn họ chỉ hận không thể gọi hết lên bàn thưởng thức xem sao, đáng tiếc bụng không đủ lớn, đâu thể chứa nhiều như vậy.
“Tiểu nhị, cho ta một phần bánh bao thuỷ tinh và bánh bao thịt!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đây là vị khách nhân lúc trước thường xuyên đến trà lâu ăn bánh bao.
Đôi mắt hắn vẫn chăm chút đánh giá khu vực thẻ bài những món ăn làm từ bột mì, món khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất đó là bánh bao thuỷ tinh.
“Ta đã thấy thuỷ tinh vài lần rồi, trong suốt, long lanh, xa hoa, lộng lẫy, bánh bao thuỷ tinh ư? Đặt tên như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cho thuỷ tinh vào bánh bao?”
Mọi người cười vang.
“Sao có thể? Một viên thủy tinh đều có thể mua được mấy trăm lồng bánh bao thuỷ tinh, ông chủ nhà người ta đâu có ngốc.”
Nói tới ông chủ, mọi người đều hướng ánh mắt qua Lê Trạch đang đứng ở cửa đón khách. Sau đó bọn họ lại nhỏ giọng kể mấy tin đồn mình từng nghe thấy trong khoảng thời gian này.
Chẳng cần biết bọn họ đang nói chuyện gì hay đang nghĩ ra sao, chỉ cần bọn họ bước vào tửu lầu, bọn họ chọn món ăn là đủ. Người ta đã tìm tới ủng hộ mình, vậy nhà mình sẽ phục vụ bọn họ thật chu đáo.
Rất nhanh sau đó A Bố bưng hai cái lồng bánh bao và bình trà nhỏ ra sảnh lớn.
“Bàn số 3, bánh bao thuỷ tinh và bánh bao thịt của ngài đã xong! Còn nữa, đây là đồ uống ngày hôm nay bản tiệm đưa tặng, tên nó là sữa đậu nành. Loại đồ uống này phối hợp với bánh bao càng thêm mỹ vị, mời ngài từ từ dùng.”
Khách nhân bàn số 3 hơi ngẩn người, ấm trà hắn vừa pha theo bản năng, bây giờ lại không cần tới rồi.