Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 376
Cập nhật lúc: 2024-10-24 20:58:17
Lượt xem: 25
Chưởng quầy Miêu lập tức mời Lê Tương đi qua.
“Vị này chính là ông chủ Vinh của Vinh Ký Thương Hành, vị này chính là ông chủ Ninh của Quả Vị Trai.”
Nói xong hắn lại nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Chúng ta thường đặt hàng các loại hạt đậu và quả hạch, mứt hoa quả, đường từ trong tiệm bọn họ.”
Lê Tương gật gật đầu, tỏ vẻ nàng đã hiểu.
“Hai vị lão bản vội vã tới đây đòi tiền như vậy vì cửa hàng nhà hai vị không quay vòng vốn được ư?”
Chưởng quầy Miêu: “……”
Nha đầu này, mở miệng đã đắc tội người.
“Nha đầu này, tại sao ngươi lại nói chuyện như vậy?!”
“Chưởng quầy Miêu, nhìn chủ nhân nhà ngươi đã biết trà lâu nhà các ngươi không ổn rồi. Hôm nay nhất định phải kết toán cho chúng ta, hơn nữa, ngày sau nếu trà lâu các ngươi còn muốn tới cửa hàng của chúng ta đặt nguyên liệu nấu ăn đậu xanh đậu đỏ linh tinh gì đó, nhất định phải bàn lại giá cả.”
Ông chủ Tống bên cạnh hắn cũng liên tục gật đầu.
Liễu Trạch đã không phải Liễu đại thiếu gia nữa, cần gì phải nể mặt đối phương?
“Mứt hoa quả trái cây của nhà chúng ta cũng cần trao đổi lại giá cả, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng tăng giá lần nào, chúng ta đã tận tình tận nghĩa.”
Hai ông chủ đều cùng nhau muốn tăng giá, chưởng quầy Miêu lập tức cảm thấy đau đầu không thôi.
Chỉ cần một cân, mười cân, trăm cân nâng giá lên, đến cuối năm chắc chắn không phải một con số nhỏ.
Đã vậy, tửu lâu nhà bọn họ còn chưa bắt đầu kiếm được tiền.
“Chưởng quầy Miêu, kết toán sổ sách cho hai vị ông chủ này đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-376.html.]
“Chủ nhân……”
Lê Tương kiên trì.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Kết đi, có vấn đề gì cứ để ta chịu trách nhiệm, chỗ đại ca có ta.”
“Này…… Được rồi.”
Chưởng quầy Miêu nhớ kỹ chủ nhân đã từng nói, lời Lê Tương nói cũng tương đương với hắn nói, nàng có thể quyết định mọi chuyện trong trà lâu.
Kết toán thì kết toán thôi, dù gì cũng không phải tiền của hắn
Hai ông chủ kia thấy chưởng quầy Miêu đã chịu tính tiền, bọn họ cũng hoà hoãn hơn một chút, ngược lại cũng không tiếp tục mở miệng châm chọc nữa, chỉ sảng khoái cầm tiền một cái là chạy lấy người.
“Chủ nhân, chỉ sợ một khi kết toán xong cho bọn họ, bọn họ sẽ không nể mặt chúng ta nữa, giá nguyên liệu nấu ăn cũng tăng lên rất nhiều.”
“Ta biết mà. Thế nhưng tại sao chúng ta cứ phải tìm tới bọn họ mua hàng? Trong thành nhiều cửa hàng như vậy, còn lo không mua được hàng hoá ư? Lại nói, trà lâu đã sửa thành tửu lâu, ngày sau sẽ không làm đồ ngọt nữa, có phải ngươi lo lắng có chút dư thừa hay không? Chưởng quầy Miêu, bây giờ ngươi nên suy xét tới con đường nhập hàng các loại rau dưa, thịt thà cho tửu lầu chúng ta sau này, mà không phải lo lắng tới chuyện mua đường cát mứt hoa quả giá cao.”
Lê Tương lắc đầu, sau đó nàng trực tiếp đi lên lầu ba.
Lầu 3 được trang trí rất đẹp, ngoại trừ bàn ghế và phần góc phòng cần phải đổi, những nơi khác không cần đụng tới, cho nên rất nhiều thứ ở bên dưới đều được chuyển hết lên lầu 3.
Cái bàn lẩu của nàng cũng được đặt trên lầu ba này.
Thoạt nhìn nó chính là một cái bàn hoàn chỉnh, thế nhưng ở bên dưới bàn có một khối bánh răng, chỉ cần chuyển động bánh răng, một vòng tròn trên mặt bàn sẽ rời ra, đến lúc đó, nàng chỉ cần đặt vào trong đó một cái đáy được đặc chế bằng gốm sứ, lại đặt một chiếc nồi lên trên, vậy là có thể ăn cái lẩu thơm ngào ngạt rồi.
Lê Tương cẩn thận nhìn cái bàn, sao đó nàng lại phát hiện ra một chi tiết rất thú vị.
Sư phụ Chu còn đặt thêm một khối bánh răng khác ở bên dưới mặt bàn, khi gỡ tấm ván hình tròn ở bên trên xuống, có thể trực tiếp ấn nó lên khối bánh răng này, cứ không cần lo lắng tới chuyện phải đặt nó lên mặt bàn làm tốn diện tích.
Một cái bàn trị giá 150, tiêu tiền thật xứng đáng.
“Chủ nhân, sư phụ Chu tới.”
Nghe chưởng quầy Miêu nói, Lê Tương lập tức xuống lầu.