Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 267
Cập nhật lúc: 2024-10-24 05:43:16
Lượt xem: 31
Đại Long thông cảm vỗ vỗ đại ca, sau đó xoay người chào hỏi đôi phụ thân nữ nhi nhà Lê Tương rồi mới rời đi. Qua một màn chào hỏi này, thái độ của người ở đây lập tức tốt hơn không ít.
Nụ cười nghề nghiệp trên mặt nam nhân béo cũng pha thêm vài phần nhiệt tình, hắn lại một lần nữa ngồi xuống đối diện đôi phụ thân nữ nhi và tự giới thiệu, sau đó đột nhiên hắn lại cảm thán nói: “Ta đã nghe qua rất nhiều lần đại danh của Lê cô nương, thật sự là kính đã lâu, kính đã lâu.”
Lê Tương có chút không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ Đại Long kia thường xuyên kể chuyện nhà nàng trước mặt đại ca hắn?
Sao có thể……
“Cô nương quen biết Thanh Chi chứ?”
“A…… Quen biết.”
Nàng hiểu rồi, chỉ sợ là đại thẳng nữ Thanh Chi đã kể không ít chuyện cho nam nhân này nghe rồi. Thực sự rất thú vị, vòng qua vòng lại, lại vòng về điểm khởi đầu.
“Hắc hắc… Thanh Chi nàng đã kể rất nhiều chuyện về ngươi cho ta, nàng thực sự thích ngươi.”
Vừa nói tới Thanh Chi, nụ cười trên mặt nam nhân này lập tức trở nên bồng bềnh, phơi phới, không còn chút dấu vết nào của bộ dáng nghiêm túc xử lý việc công lúc ban đầu khi hắn dùng để đón tiếp hai người Lê Tương nữa. Thấy một màn này, Lê Tương rất muốn cười, nhưng lại cố nhịn xuống.
Không nghĩ tới, Thanh Chi kia suốt ngày canh giữ bên người phu nhân, vậy mà còn có thời gian thả thính nhiều chuyện với một người ở xa như thế.
Hai người nói chuyện một lúc, người đằng sau đã chọn được đối tượng phù hợp và quay trở lại. Trong khoảng sân rộng mênh m.ô.n.g có ít nhất bốn mươi mấy người đang đứng. Bởi vì Lê Tương không hạn chế giới tính, cho nên nam nữ đều có mặt, cũng vì vậy mà xuất hiện không ít người ở nơi đây.
“Đây là những người có trong khu môi giới của chúng ta phù hợp với yêu cầu của ngươi, nha đầu tự ngươi chọn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-267.html.]
Lê Tương gật gật đầu, nàng trực tiếp đẩy phụ thân đứng lên cùng lựa chọn với mình.
Nàng cẩn thận quan sát. Từ khi thấy nàng và phụ thân bước tới, những người đứng trong sân đã biết có khả năng hai người này sẽ trở thành chủ nhân mới của họ. Cũng ngay lập tức, trên khuôn mặt hơn một nửa người trong số bọn họ toát ra vẻ kháng cự, thậm chí những người này còn cúi đầu không muốn tiếp xúc ánh mắt cùng nàng và phụ thân.
Chỉ cần nhìn thoáng qua trang phục và đồ trang trí trên người nàng và phụ thân cũng biết hai người chỉ là một hộ nông dân bình thường, tới đây mua người trở về chắc chắn cũng bắt những người đó ra đồng làm việc. Nghĩ như vậy, hiển nhiên có những người trong lòng cao ngạo sẽ sinh ra bài xích.
Nàng ghi nhớ tất cả những người viết rõ ràng chữ không tình nguyện trên mặt, sau đó quay đầu lại ngay lập tức cho những người đó rời đi. Chớp mắt sau đó trong sân chỉ còn dư lại hai mươi mấy người.
“Trong số mọi người, ai hay ngủ ngáy, giơ tay lên.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, do do dự dự một chút lại có non nửa người giơ tay, đương nhiên, bọn họ cũng bị loại bỏ.
Đây là một chuyện cực kỳ bất đắc dĩ.
Suy cho cùng, mua bọn họ về sẽ phải sắp xếp cho họ ngủ dưới lầu, nhưng giữa lầu trên lầu dưới trong cửa hàng nhà nàng lại cách âm không tốt, bởi vậy, ban đêm đang ngủ ngon lại nghe tiếng người nào đó ngáy khò khò, sẽ cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ.
Đặc biệt nàng lại là người thính ngủ, nếu có người ở dưới lầu ngáy, chắc chắn một đêm nàng sẽ thức dậy rất nhiều lần.
Ngẫm lại đã thấy cả người không thoải mái, bởi vậy tránh chuyện này sớm thì tốt hơn.
Sau khi loại bỏ hai đợt, hiện giờ chỉ còn dư lại mười lăm người trong sân, bảy nam và tám nữ. Lê Tương liếc mắt một cái đã chú ý tới một cặp chị em song sinh đứng trong góc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tướng mạo của hai nàng này cũng không xuất chúng, chủ yếu là lớn lên giống nhau như đúc, cộng thêm vóc dáng cao gầy, mới hấp dẫn được sự chú ý của người khác.