Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-10-23 19:23:30
Lượt xem: 34
“Ăn xong bàn tiệc này, ta nhất định phải gặp nhân tài nấu nướng này một lần, thật sự là dùng không ít tâm tư, Hoài ca may mắn quá, phòng bếp nhà hắn lại tuyển được người tài ba như thế.”
“Ta cũng muốn gặp đây, món rau trộn thịt gà xé này rất hợp khẩu vị của ta!”
Nghe được lời này, trong lòng Liễu Kiều không khỏi cảm thấy ganh tỵ.
Người vừa nói kia chính là đường tỷ của nàng ấy, tên là Liễu Thường, cũng được gả cho kinh thương, ra tay vô cùng rộng rãi.
Nếu Lê nha đầu chịu qua đây, khẳng định bọn họ sẽ ra tay thưởng bạc. Chẳng qua nếu nha đầu kia không muốn gặp nhiều người như vậy, vẫn nên bảo Thanh Chi báo trước cho nàng một tiếng, sau khi nấu xong đồ ăn hãy mau chóng trở về đi.
Miễn cho đến lúc đó mấy bên lôi lôi kéo kéo, rất dễ dàng đắc tội với người.
“Thanh Chi……”
Liễu Kiều gọi Thanh Chi qua, thì thầm bên tai nàng ấy một phen, Thanh Chi lập tức xoay người ra sau bếp.
“Kiều Kiều ơi, ngươi và nha đầu Thanh Chi kia nói cái gì vậy? Còn thì thầm bên tai nhau nữa, là sợ chúng ta nghe thấy ư?”
Liễu Thường lập tức mượn một màn này gợi lên chủ đề nói chuyện, Liễu Kiều cũng quen với cách lôi kéo này của nàng ấy rồi.
Từ xưa tới giờ, đường tỷ này vẫn luôn ghen ghét với của hồi môn của Liễu Kiều, cũng đúng thôi, nàng ấy được hồi môn nhiều phòng ốc khế đất thế mà.
Cũng bởi vậy, hàng năm mỗi lần gặp mặt kiểu gì cũng phải đá xéo đôi ba câu, đường tỷ này đúng là kiểu người cực kỳ phiền phức. Nhưng đường tỷ đâu có biết, đường tỷ hâm mộ của hồi môn của Liễu Kiều, bản thân Liễu Kiều cũng hâm mộ đường tỷ nha. Tốt xấu gì bên người đường tỷ cũng có một người khéo léo, ân cần……
“Ta còn có thể nói gì nữa đây? Chỉ là muốn biết sau bếp còn món gì nữa thôi mà. Chẳng lẽ Tam tỷ tỷ ngươi không hiếu kỳ sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-198.html.]
Nàng ấy vừa dứt lời, đã khiến Liễu Thường kia nghẹn họng, đường tỷ kia hừ lạnh một tiếng sau đó ngậm miệng lại.
Hai tỷ muội này vốn khắc khẩu từ trước, vốn tưởng rằng khi hai người đều đi lấy chồng, quan hệ sẽ tốt hơn một chút, không nghĩ tới ngần ấy năm đi qua, mỗi khi gặp mặt hai người đều chưa từng cho nhau sắc mặt tốt bao giờ.
Có điều những bậc bề trên nhìn tranh đấu giữa hai nàng chỉ là khua môi múa mép, chẳng ảnh hưởng gì, cho nên cũng mặc kệ bọn họ.
Rất nhanh sau đó, Thanh Chi đã quay trở về yến hội, có điều nàng ấy không trở về một mình, còn mang theo hai món đồ ăn.
“Món đen thui này là thứ gì vậy, ta đoán không ra……”
Chẳng những đoán không ra mà tất cả mọi người còn không có hứng thú động đũa. Chỉ có một mình Liễu Kiều, nàng ấy nhớ tới bình canh đậu xanh hầm xương lúc trước, rõ ràng màu sắc không hề bắt mắt nhưng hương vị cực kỳ tươi ngon. Có ví dụ lần trước, nên lần này nàng ấy không hề xem thường món ăn đen thui đó.
Lê Tương nha đầu làm đồ ăn nhất định sẽ ăn ngon, nàng ấy rất tin tưởng vào nha đầu kia!
“Món này nha, tên gọi Chưng Chưng Nhật Thượng(), làm từ thịt ba chỉ hảo hạng, một tầng lại một tầng chồng lên nhau rồi hấp cách thuỷ mà thành. Thứ đen tuyền kia chính là cải mai khô, nó cũng ăn được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
(
)Phát triển không ngừng
Dù Thanh Chi đã khẳng định món ăn này ăn được, nhưng vẫn không có người chịu nếm thử. Cuối cùng khi Liễu lão phu nhân là người đầu tiên ăn trước một miếng thịt nhỏ, bà ấy lập tức hô lên một tiếng nho nhỏ.
“Lão bà tử ta thích món ăn này! Ăn thử một miếng thật sự không phí công, thịt mỡ không cần cắn đã tan chảy trong miệng, nhưng chẳng ngấy chút nào, thịt nạc vừa thơm vừa mềm, quá thơm ngon!”
Lão phu nhân ăn cực kỳ vui vẻ, còn liên tiếp ăn ba miếng, cơm ngô trong chén cũng vơi đi một nửa.
Liễu Kiều cũng nếm thử nửa miếng, quả thật là ăn ngon, chẳng qua chỉ cần nghĩ tới hình ảnh nhiều thịt mỡ như vậy để cùng một chỗ, nàng ấy lập tức giảm đi vài phần hứng thú muốn ăn thêm.