Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-10-23 19:22:52
Lượt xem: 36
“A Trạch, đi gỡ ván cửa xuống đi, chúng ta bắt đầu buôn bán.”
“Giờ ta đi ngay!”
Lạc Trạch nhồi nốt cục bột trong tay, đặt chúng lên bàn rồi mới rửa tay đi lên đằng trước mở cửa. Lúc này ở bên ngoài đã có ba bốn vị khách nhân đang đợi, bọn họ vừa bước vào cửa hàng đã gọi ngay món mì thịt hầm.
“Ngại quá khách quan à, vừa có người mua hết thịt hầm của cửa hàng chúng tôi rồi. Hôm nay tạm thời không có mì thịt hầm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mua hết rồi?!”
Mấy khách nhân đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bọn họ đành phải bỏ qua món mì thịt hầm, chọn qua món khác.
“Vậy cho ta một món canh sủi cảo chua, chén lớn nha.”
“Cho ta một chén mì trụng dầu, cũng muốn chén lớn.”
“Ta muốn một chén mì trộn tương!”
“Được rồi!”
Lạc Trạch ghi nhớ yêu cầu của khách nhân, trở lại phòng bếp nói cho Lê Tương. Lúc này Lê Giang đi gánh nước đã trở lại, Lạc Trạch lập tức giao lại đằng trước cho Lê Giang, còn hắn trở lại vị trí của mình, thành thành thật thật băm nhân.
Lê Tương hơi suy tư nhìn Lạc Trạch vài lần, trí nhớ của tiểu tử này không tồi. Chỉ cần nhìn qua thực đơn vài lần đã có thể nhớ rõ khách nhân bàn nào gọi món gì, ngày sau nếu phụ thân không có mặt, cho hắn lên phía trên cũng được.
Tuyển tiểu nhị này về cũng xem như xứng đáng.
Lạc Trạch bị nàng nhìn tới mức nổi cả da gà, đôi tay chặt thịt băm lại nhanh hơn, nghiêm túc hơn, hắn sợ nàng cảm thấy hắn đang lười biếng.
Tiểu nha đầu Lê gia này rõ ràng ít tuổi hơn hắn, nhưng chỉ cần nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm, không hiểu sao hắn lại có cảm giác như mẫu thân đang chăm chú nhìn mình, ngay cả lúc nàng nói chuyện cũng rất trưởng thành, kể cả Thuý Nhi lớn hơn nàng cũng không hiểu biết bằng nàng.
Đúng là một chuyện kỳ quái.
Chẳng qua làm công tại đây rất thoải mái, không chỉ bao ăn ở, còn được phân phát tiền công, càng quan trọng hơn là……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-189.html.]
Ha ha…
————
Cửa hàng nhỏ bận rộn cả buổi sáng, tới khi khách nhân dần dần thưa thớt đi. Lê Tương xoa xoa giỏ tre trên lưng mình, chuẩn bị đi ra ngoài mua sắm chút gia vị.
Cửa hàng Bạch Thị Lương Hành ở cách đây quá xa, tới vài dãy phố lận, có điều nếu dùng bè trúc xuôi dòng, chỉ mất thời gian chừng một nén nhang. Bè trúc lại có ngay trước cửa, lúc quay về chỉ cần thêm hai đồng bối là được.
Bởi vì biểu tỷ cần phải ở lại cửa hàng, đề phòng có khách nhân ngẫu nhiên tới ăn mì, cho nên nàng đành một mình ra cửa.
Mới vừa lên bờ không bao lâu, nàng đã đụng phải một chiếc xe ngựa chuyển hàng trên phố, vốn dĩ hai bên chỉ đi ngang qua nhau, chẳng có liên quan gì, nhưng nàng lại ngửi thấy một hương vị nguyên liệu nấu ăn rất quen thuộc.
Rõ ràng cái tên kia đã có sẵn trong đầu, nhưng đường phố ồn ào lại khiến nàng xao lãng, nghĩ mãi mà không ra.
Cũng may, nàng lại nhìn thấy chiếc xe ngựa kia ở trước cửa Bạch Thị Lương Hành. Mắt thấy tiểu nhị của tiệm bán lương thực chuyển hàng hoá xuống, xe ngựa lại mang theo hàng hóa dư lại chuyển qua hai cửa hàng khác.
Đó cũng là cửa hàng của Bạch thị, nàng nhớ rõ bên cửa hàng đó bán hàng khô. Chỉ là trước kia trong nhà quá nghèo, nàng đâu thể mua nổi những loại hải sản như vậy.
Hôm nay cũng nên đến coi một chút, nếu có sò khô gì đó thì tốt rồi, mua trở về hầm chút cháo cho cả nhà bồi bổ.
Lê Tương sửa sang lại quần áo, sau khi cảm thấy tất cả đều ổn thoả, nàng mới vào cửa hàng.
Đúng là bước vào cửa hàng bán đồ hải sản có khác, bầu không khí trong cửa hàng ngập tràn mùi tanh, càng đi vào bên trong hương vị càng nặng, thậm chí còn có một chút ngột ngạt.
Cửa hàng này xử lý thông gió không tốt, thảo nào việc làm ăn khá ảm đạm.
“Cô nương muốn mua thứ gì?”
“Cứ để ta tự mình nhìn một cái đã. Đúng rồi, xe ngựa kia vừa chuyển hàng gì về vậy?”
Tiểu nhị ngẩn người, hắn quay đầu liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, mới lên tiếng nói: “Là Thành Hoài bên kia vừa chuyển tới một chút tảo tía thu hoạch lần đầu(), loại này rất tốt, cô nương có muốn nhìn thử hay không?”
Chú thích:
Còn gọi là rong biển Toushui.