Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-10-23 12:26:43
Lượt xem: 18
“Biểu muội, chợ bán thức ăn ở đâu cơ? Chúng ta cũng chưa đi qua lần nào hết, đâu biết nó nằm ở chỗ nào?”
Lê Tương: “……”
Nàng có chút bất đắc dĩ chỉ chỉ vào miệng mình.
“Biểu tỷ, ngươi xem nơi này là gì?”
“Miệng của ngươi……”
“Đúng rồi, chúng ta không biết, nhưng có thể đi hỏi người khác mà. Ngươi đừng lo lắng, cũng đừng nghĩ rằng khi hỏi người khác, người ta sẽ xem thường ngươi, hoặc khinh bỉ ngươi. Tục ngữ nói duỗi tay không đánh mặt người tươi cười, gặp người cứ cười tươi một chút, miệng lại thốt lên những lời ngọt ngào, chỉ cần như vậy, bình thường ngươi hỏi gì, người khác cũng vui lòng trả lời. Đó, phía trước có một đại tỷ đang vác một rổ đồ ăn. Biểu tỷ, ngươi thử áp dụng phương pháp ta vừa nói qua hỏi nàng ấy xem.”
Quan Thúy Nhi vừa nghe biểu muội muốn mình lên, trong nháy mắt nàng ấy đã khẩn trương lên. Nàng ấy vô thức đưa tay nắm góc áo của mình, cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Biểu muội, ta không được đâu……”
“Tại sao lại không được? Biểu tỷ, khuôn mặt ngươi đâu có xấu, cười một cái xem nào, chỉ đơn giản đi qua hỏi nàng ấy một câu, đại tỷ, ngươi có biết chợ bán thức ăn ở đâu không? Chỉ một câu đó thôi, ngươi đi thử xem nào. Nếu nàng ấy không để ý tới ngươi, vậy ta đảm bảo, về sau ta sẽ không yêu cầu ngươi giao tiếp với người khác nữa. Đi thử xem nào, ta ở chỗ này đợi ngươi.”
Lê Tương chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn nàng ấy.
“Ta đây…… Ta đi thử xem.”
Quan Thúy Nhi không muốn làm biểu muội thất vọng, nàng ấy cố gắng nhớ kỹ những lời biểu muội vừa dạy, còn lặp đi lặp lại vài lần trong đầu, tới khi cảm thấy chính mình đã nhớ kỹ mới do dự đi tới trước mặt đại tỷ vác rổ kia, nặn ra một nụ cười hơi có chút cứng ngắc.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đại tỷ, ngươi, ngươi biết chợ bán thức ăn ở đâu không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-108.html.]
“Chợ bán thức ăn ư? Rất gần thôi, ngươi có nhìn thấy đống phòng ở lợp ngói đen ở đằng kia không? Từ con hẻm nhỏ bên cạnh dãy phòng ở đó đi thẳng vào, đi tới tận cuối, không còn đường đi nữa, đó, chợ bán thức ăn ở ngay bên ngoài. Tiểu cô nương, ngươi mới vào thành phải không?”
Đại tỷ ấy rất nhiệt tình, không chỉ giới thiệu vị trí của chợ bán thức ăn, còn nói cho nàng ấy nghe về giá cả thịt rau bên trong.
Cảm nhận được sự quan tâm tới từ người xa lạ. trong lòng Quan Thúy Nhi cảm thấy rất ấm áp, nàng ấy lập tức giảm bớt khẩn trương. Chờ tới lúc đại tỷ kia vừa đi, nàng ấy đã nở nụ cười đầy vui mừng chạy về phía Lê Tương.
“Biểu muội, ta đã hỏi được rồi!”
Nàng ấy cũng chưa phát hiện ta thanh âm của mình đã trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ tới mức nào.
Lê Tương nhịn không được cũng cười theo.
“Vậy nhờ biểu tỷ ngươi dẫn đường.”
“Ha ha… đi thôi đi thôi.”
Tâm tình của hai tỷ muội rất thoải mái, lập tức đi theo phương hướng đại tỷ kia vừa hướng dẫn, chỉ chốc lát sau, hai người đã tìm được chợ bán thức ăn.
Hoàn cảnh trong chợ bán thức ăn này không giống những gì Lê Tương tưởng tượng. Nàng cho rằng thời tiết mùa đông rất lạnh, rau xanh sẽ khó mọc, không nghĩ tới, chúng lại được bày bán rất nhiều trong chợ.
Không nói tới những loại rau xứ lạnh thường thấy như củ cải trắng hay cà rốt, ngay cả rau tần ô, rau cải hay cải thìa cũng có rất nhiều, còn có bầu, củ sen và măng mùa đông nữa, rất nhiều loại rau xanh tươi ngon!
Điểm tốt nhất ở phương nam chính là có rất nhiều loại rau xanh và trái cây.
Lê Tương hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn quả táo và quả quýt đang được bày trên các sạp hàng, nàng thèm vô cùng, nhưng lại ngại không dám mua.
Tuy trong khoảng thời gian này, nhà nàng đã kiếm được chút tiền, nhưng vừa phải chi một khoản lớn trả tiền thuê nhà rồi. Hơn nữa còn chi thêm bao nhiêu tiền sắm sửa đồ gia dụng. Phải nói là phụ mẫu nhà nàng xót ruột tới mức mỗi tối đều không được ngủ ngon.