Đinh Phi Dương đang chìm đắm trong đống tài liệu thì giật .
Tạ Yến Thu mơ, còn mơ thấy .
Anh thầm mừng rỡ, vội dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Tạ Yến Thu.
Chỉ thấy cô trở , im nhúc nhích.
Đinh Phi Dương khẽ mỉm .
Anh xem tài liệu đến tận 3 giờ sáng, dù buồn ngủ nhưng vẫn cố lên giường ngủ.
Ngày mai còn trực ca, cần giữ sức.
Tạ Yến Thu ngủ một mạch đến khi chuông báo thức reo. Khi bước khỏi phòng, cô thấy Đinh Phi Dương đang chia sữa đậu hai bát, cùng bánh quẩy và trứng.
Cô ngáp :
"Mấy ngày về, nhớ bánh quẩy của tiệm quá."
Đinh Phi Dương tiếng, dừng tay, đầu cô với ánh mắt tủm.
Không gì, khiến Tạ Yến Thu thấy kỳ lạ:
"Nhìn gì thế? Cẩn thận đổ sữa đậu ngoài."
Lời nhắc khiến Đinh Phi Dương chú ý, tiếp tục rót sữa, hỏi:
"Tối qua ngủ ngon ?"
"Rất ngon! Ở nhà mới thật sự thoải mái. Ở phòng trọ dù giường rộng nhưng vẫn bằng."
"Có mơ ?"
"Ừ?"
Tạ Yến Thu thấy biểu cảm kỳ lạ của :
"Sao thế? Em... em mớ ? Hình như mơ, nhưng em nhớ rõ."
Đinh Phi Dương nhịn nổi. Khi cô vệ sinh cá nhân xong , bắt đầu ăn sáng, thi thoảng cô .
Tạ Yến Thu bối rối, hiểu hôm nay Đinh Phi Dương .
Cô soi gương, nhưng thấy gì khác thường.
Ngồi xuống ăn, thấy vẫn , cô lấy đũa gõ nhẹ lên đầu :
"Cười gì thế? Anh điên ?"
Đinh Phi Dương cuối cùng nhịn , hỏi:
"Khai thật , mơ thấy ?"
Tạ Yến Thu ngơ ngác: "Không mà."
"Thật ?"
"Giấu gì? Em ngủ một mạch, sáng dậy thấy khoẻ hẳn."
Vân Vũ
Lúc , cô thực sự nhớ gì về giấc mơ.
Đinh Phi Dương nghĩ cô cố tình giấu.
"Được , em là ."
...
Trong giờ học, hình ảnh Đinh Phi Dương sáng nay hiện lên trong đầu Tạ Yến Thu như một thước phim.
Theo thái độ của , chắc chắn cô mơ.
tại như ?
Chẳng lẽ cô điều gì ?
Không thể nào!
Cô giảng suy nghĩ lung tung, lúc nghĩ đến công việc kinh doanh, lúc nghĩ về mối quan hệ với Đinh Phi Dương, nhớ đến Cao Kim Điền, Tạ Lệ Vân và Kiều Trí Quân...
Rồi cô chợt nhớ khoảnh khắc khi xuyên .
Sau một đêm cuồng nhiệt, Đinh Phi Dương bỏ , bất chấp cô dọa treo cổ...
À, cô nhớ !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-vo-u-thoi-80-cua-bac-si-quan-y/chuong-362-chuan-bi-ket-hon-nhanh-the.html.]
Tối qua, cô mơ thấy cảnh đó.
Cô theo bóng lưng vô tình của Đinh Phi Dương, gào khản giọng:
"Đinh Phi Dương, đừng !"
Sau đó, lẽ cô tỉnh dậy một chút, nhưng vì quá mệt nên ngủ ngay, khiến sáng nay quên khuấy chuyện .
Đinh Phi Dương tối qua trực ca, chắc đang học tài liệu trong phòng khách.
Nếu cô mớ, chắc chắn thấy.
Nghĩ đến đây, mặt Tạ Yến Thu đỏ bừng.
Thảo nào sáng nay cư xử lạ thế.
Tối nay gặp , gì đây.
...
Buổi trưa, Tạ Yến Thu định ăn về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại.
Trường chỉ hai máy điện thoại ở văn phòng, học sinh tùy tiện sử dụng.
Tạ Yến Thu là trường hợp đặc biệt, hiệu trưởng cho phép cô nhận cuộc gọi quan trọng.
Cô thường để khác gọi đến trường, trừ những việc khẩn cấp.
Ai thể gọi cho cô lúc ?
Nhấc máy, cô giật khi giọng Đinh Phi Dương:
"Sao gọi đến trường em ?"
"Yến Thu, phiền, nhưng Kiều Trí Quân định ở mười ngày, đột nhiên nhận lệnh gấp. Cậu mời chúng ăn trưa để cảm ơn em mối. Cậu chỉ rảnh trưa nay, em đến bệnh viện ngay . Tạ Lệ Vân cũng xin nghỉ, đang chờ em."
Giọng Kiều Trí Quân vang lên:
"Yến Thu, đến nhanh nhé!"
Tạ Lệ Vân cũng :
"Yến Thu, đang đợi em đấy."
Tạ Yến Thu cảm ơn giáo viên, chạy vội ngoài.
Không vì cô nhất định tiễn Kiều Trí Quân, mà vì mối quan hệ giữa và Tạ Lệ Vân do cô mai mối. Là mối, cô giúp họ tiến xa hơn.
Đinh Phi Dương nghỉ trưa ngắn, nên chỉ hẹn ở quán nhỏ gần bệnh viện.
Dù đơn sơ nhưng đồ ăn ngon, giá cả chăng.
Khi Tạ Yến Thu đến, món dọn đầy bàn.
"Yến Thu!"
Tạ Lệ Vân thấy cô, gọi một tiếng đỏ mặt.
Sau những ngày hôn nhân đổ vỡ, gương mặt cô gầy gò, xanh xao, nhưng giờ ửng hồng trông khá hơn hẳn.
"Đến , chỉ chờ em thôi. Không em, thì chắc nhịn đói." Đinh Phi Dương .
" đấy, Yến Thu, hôm nay em là khách chính."
Kiều Trí Quân khiến Tạ Yến Thu bật . Cô hiểu ý .
Đây chính là bữa cơm cảm ơn mối.
"Vậy là em sắp ăn cá chép nhỉ?"
"Yến Thu, nếu gì đổi, Tết em sẽ ăn cá chép."
Tạ Yến Thu há hốc miệng.
Kiều Trí Quân và Tạ Lệ Vân mới gặp vài ngày, dù tình cảm thể nhanh chóng nồng nhiệt, nhưng kết hôn Tết thì quá nhanh!
"Thật ?" Cô Tạ Lệ Vân.
Tạ Lệ Vân cúi đầu: "Thật đấy."