Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:17:17
Lượt xem: 20
"Bố của Nghiêm Tương cũng giống như bố của Quân Quân, cả hai đều vượt qua mưa b.o.m bão đạn trên chiến trường, đều từng bị thương suýt hy sinh thân mình vì đất nước. Anh ấy và bố của Quân Quân có cùng cấp bậc, thu nhập như nhau, mỗi xu tiền lương của bọn họ đều kiếm được bằng máu.”
“Hoàn toàn không bóc lột giá trị thặng dư của giai cấp vô sản như các nhà tư sản, cũng không sở hữu tư liệu sản xuất như các địa chủ cũ.”
Đào Hố Không Lấp team
"Hãy nhớ, chúng ta đều là con cháu giai cấp vô sản, không phải là thiếu gia." Kiều Vi nghiêm túc nói: "Giai cấp vô sản chúng ta có thể đứng lên như bây giờ, có thể ăn ngon uống tốt mặc đẹp đều phải cảm ơn quốc gia và vị lãnh tụ vĩ đại!"
Chị Dương trố mắt đứng nhìn, không nói nên lời.
Mặt Lâm Tịch Tịch đỏ bừng, cố gắng tự bào chữa: "Ý tôi không phải như vậy..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Kiều Vi giơ tay ngắt lời cô ta: "Cô cũng đừng lo, lão Nghiêm nhà chúng tôi và đoàn trưởng Triệu là bạn thân, tôi sẽ không ra ngoài nói nhảm."
“Nhưng chị dâu.” Cô nói với chị Dương: “Chị phải dạy dỗ Tiểu Lâm không được nói bậy. Tuy Tiểu Lâm không phải họ hàng trực hệ nhưng cũng là họ hàng gần, không thể là gánh nặng của đoàn trưởng Triệu. Là quân nhân, là một cán bộ quân đội, tư tưởng chính trị quan trọng cỡ nào, chúng ta là người nhà quân nhân lâu như vậy, chắc hẳn chị cũng biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-56.html.]
Có thể nói, tình yêu sâu sắc mang đến trách nhiệm sâu sắc.
Chị Dương không có học vấn gì. Khi chi bộ công xã ở quê thực hiện xóa nạn mù chữ, chị ta đang bận sinh con, lúc rảnh rỗi đại khái nhận ra được vài chữ, về sau cứ hồ đồ cho qua, xem như biết chữ. Thật ra chị ta là cá lọt lưới.
Mấy ngày nay, cái người trí thức nhà đoàn trưởng Nghiêm đột nhiên đến nhờ vả, giao đứa trẻ cho chị ta. Trước giờ người trí thức đều khinh thường người khác, đột nhiên nhờ chị ta giúp đỡ, điều này khiến chị Dương rất vui mừng.
Những ngày Kiều Vi đi vắng, chị ta chăm sóc Nghiêm Tương tốt hơn con mình gấp trăm lần. Quả nhiên, Kiều Vi mang quà đến cảm ơn.
Nhìn xem, không phải những người trí thức cũng phải hiểu lễ nghĩa sao. Trước kia cứ kiêu ngạo, kênh kiệu nhìn người khác.
Cuối cùng làm chị Dương cảm thấy tự hào một hồi.
Không ngờ không khí đang vui vẻ, đang khoe khoang cháu gái nhà mình thì đột nhiên người trí thức lại nói một tràng làm người ta ngơ ngác.
Hơn nữa những gì cô nói cũng rất có lý. Lão Triệu thường cảnh cáo chị ta: “Không hiểu thì không nói, cũng đừng nói bậy.”