Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:02:09
Lượt xem: 21
Chị Dương huých anh ta: "Nói gì vậy. Tiểu Kiều còn trẻ, ăn diện thì sao, cũng không phải không diện nổi. Cô ấy cũng không phải nuôi nhiều con."
Càng không giống như nhà chồng chị ta, có nhiều họ hàng, bà chị cả lại hay xin tiền. Ai bảo mẹ đoàn trưởng Triệu mất sớm, bà chị cả lại nuôi nấng anh ta, tương đương với nửa người mẹ.
Chị ta buôn chuyện: "Anh không biết đâu, vừa rồi em qua đó, anh đoán ai đang rửa bát? Là Tiểu Nghiêm đấy!"
Đoàn trưởng Triệu: "Ồ?"
Trước kia, chị Dương có lẽ sẽ có cùng biểu cảm với anh ta, rồi nói "Kiều Vi này đúng là lười, sao Nghiêm Lỗi lại là người sợ vợ chứ".
Nhưng bây giờ cầm được mấy cái váy liền vải lụa, mỗi cái khoảng bảy tám đồng, chị Dương rất tự nhiên nói: "Nghiêm Lỗi thật sự yêu vợ."
Rồi khen: "Kiều Vi thật là có phúc!”
Kiều Vi dùng bài “Ba con heo nhỏ” ru Nghiêm Tương ngủ, uống một ngụm nước rồi trở về phòng ngủ của hai vợ chồng, Nghiêm Lỗi vẫn để đèn cho cô.
Đào Hố Không Lấp team
“Em tắt đèn đây.” Kiều Vi ngáp rồi kéo dây đèn.
Thần kỳ thật, mới xuyên đến thế giới này bốn ngày mà cơ thể cô đã có thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Nhưng vừa mới đặt lưng lên giường đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm vào lòng.
Hơi thở đàn ông che trời lấp đất ập đến.
Ngày trước từng lạnh nhạt, chịu đựng, kìm nén, nhưng hôm qua giống như đã mở ra một cánh cửa rồi làm sao còn có thể nhẫn nhịn được nữa.
Kiều Vi bị anh hôn đến bật cười, Nghiêm Lỗi nhanh chóng che miệng cô lại: “Suỵt…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-154.html.]
Trong nhà có trẻ con nữa.
Kiều Vi tức giận: “Anh phải cạo râu rồi đấy.”
Nghiêm Lỗi sờ cằm thấy đúng là râu đã mọc, anh trả lời: “Mai anh cạo.”
Nói xong anh lại siết c.h.ặ.t t.a.y rồi hôn cô.
Một lúc lâu sau vang lên tiếng thở hổn hển nhẫn nại trong căn phòng tối. Nghiêm Lỗi hỏi: “Cái đó của em còn mấy ngày nữa?”
Kiều Vi nằm trong lòng anh, lưng dán vào n.g.ự.c anh lười biếng nói: “Ngắn thì bốn năm ngày, dài thì bảy ngày.”
Giọng nói tràn đầy sự oán giân của Nghiêm Lỗi vang lên trong bóng tối: “Lâu vậy sao…”
Kiều Vi cười thầm.
Cuộc sống mới rất đẹp, tại sao không cười nhiều hơn chứ, cô rất thích cười.
Nghiêm Lỗi lại cắn vào gáy cô.
Tay anh vừa to vừa thô ráp, lòng bàn tay nóng bỏng.
Trong kỳ kinh nguyệt không thể lộn xộn, Kiều Vi lấy tay anh xuống khỏi n.g.ự.c mình quay người lại nói với anh: “Ngủ đi!”
Nghiêm Lỗi “ừ” đáp, lại nắm tay cô không buông rồi ấn lên n.g.ự.c mình.
Hai buổi tối này anh đã cảm nhận được Kiều Vi thích cơ thể mình. Cô ấy thích những khối cơ bắp mạnh mẽ đó, đặc biệt là n.g.ự.c và eo.