Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-10-08 17:54:55
Lượt xem: 19
Nhưng Nghiêm Lỗi lại tìm được niềm vui, đuổi theo không bỏ.
Kiều Vi không tránh được liền ôm lấy gáy anh, chặn môi anh lại.
Nghiêm Lỗi lập tức bất động như bị yểm bùa, không dám cử động dù chỉ một chút.
Kiều Vi buông môi anh ra, lòng bàn tay vuốt ve gáy anh.
Trong trí nhớ không có ký ức về việc hôn anh. Có thể nó đã bị cuốn trôi bởi quá trình sàng lọc trí nhớ có chọn lọc, hoặc cũng có thể… nó thực sự không tồn tại.
Nhớ trước đây có đọc một truyện, kể về một người chồng đi lính về thăm nhà, ban đêm muốn hôn vợ lại bị vợ tát một cái và mắng là đồ lưu manh. Bộ truyện đó còn chẳng phải truyện viết về thập niên sáu mươi bảy mươi mà hình như đã là thập niên tám mươi chín mươi rồi, nhưng đó là một vùng nông thôn rất xa xôi.
Dù là do thời đại hay khu vực, chuyện vợ chồng không hôn nhau do tư tưởng bảo thủ là điều bình thường.
Tóm lại, hình như người đàn ông này không dám cử động, chẳng lẽ anh nghĩ vừa rồi mình vô tình đụng phải?
Kiều Vi hơi ngẩng đầu, lại chạm vào môi anh.
Nếu thực sự muốn ghẹo thì nên dùng đầu lưỡi. Nhưng dù sao Kiều Vi cũng là người thay thế, cô sợ bạo quá sẽ lộ sơ hở, khiến người khác nghi ngờ nên không dám.
Chỉ có thể chạm nhẹ bằng môi rồi chà xát.
Phút chốc như bị điểm huyệt, phút chốc lại như được giải lời nguyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-125.html.]
Đào Hố Không Lấp team
Trong bóng tối, người đàn ông đè xuống như một ngọn núi, đuổi theo môi cô mà gặm cắn, vừa vụng về vừa ngây ngô.
Kiều Vi bật cười trước phản ứng của anh.
Người đàn ông dừng lại, cố kiểm soát sức mạnh, dần dần nắm giữ kỹ xảo.
Kiều Vi cũng không cười nữa, nhắm mắt lại.
Kiều Vi không nhớ mình ngủ như thế nào, chỉ nhớ Nghiêm Lỗi đòi hôn môi cô không thôi. Giống như đứa trẻ lần đầu được ăn kẹo vậy.
Lúc cô buồn ngủ đến mơ màng, anh còn nói: “Sao không lót đệm…”
Cô lơ mơ buồn ngủ, đệm gì chứ.
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng Nghiêm Lỗi xuống giường, mở tủ quần áo rồi lại leo lên giường, ôm lấy eo cô, nhấc cô lên, đặt thứ gì đó xuống dưới người cô.
Còn lại thì không nhớ rõ, tóm lại là cô được ôm thật chặt mà ngủ thiếp đi.
Đêm đó, tâm trạng Lâm Tịch Tịch lại không tốt lắm.
Đoàn trưởng Triệu vừa về đến nhà, nhìn thoáng qua rồi kéo Lâm Tịch Tịch đến góc sân, giơ cặp lồng lên hỏi: "Đây là cái gì?"
Lâm Tịch Tịch hơi giật mình. Nhưng cô ta không phải là gái mới lớn, dù sao cũng là người có tuổi, lại sống chung với nhà chồng nhiều năm, cô ta nói dối không chớp mắt: “Đây chẳng phải là cặp lồng cháu đưa cho đoàn trưởng Nghiêm hồi sáng sao? Chú ấy bảo cậu mang về à."