Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-10-07 23:31:30
Lượt xem: 24
Buổi sáng chờ Nghiêm Tương dậy ăn sáng, hai mẹ con nắm tay nhau ra cửa, đi thẳng đến chợ nông sản!
Bầu không khí của thời đại này là không phải bạn muốn mua miếng thịt nào thì cắt cho bạn miếng đó. Mà phải xem tâm trạng của người bán hàng, người ta cắt cho bạn miếng nào, bạn chỉ có thể mua miếng đó.
Không mua? Không mua thì xê ra, đừng chặn người xếp hàng đằng sau.
Người bán hàng chăm chỉ chịu khó, cắt sẵn bày ở đó, bạn còn có thể chọn một. Nhưng nếu là người không chịu khó, vênh váo, mua mới cắt, vậy thì không thể chọn lựa.
Người bán thịt ở chợ nông sản thị trấn này không phải là người chịu khó. Ngày hôm qua Kiều Vi đã được biết, vì để mua được thịt như mong muốn, hôm nay cô đã mua một miếng thật to.
Đào Hố Không Lấp team
Người phụ nữ trung niên xếp hàng đằng sau mất hứng: “Sao một mình cô lại mua nhiều thế.”
Thịt mỗi ngày có hạn, người đằng trước mua nhiều rồi, người đằng sau có lẽ sẽ không mua được.
Người bán hàng đã lười còn lắm chuyện, cười khà khà: “Người ta nhiều phiếu thịt.”
Đưa phiếu thịt không hề chớp mắt, vừa nhìn đã biết là người nhà cán bộ.
Kiều Vi cười híp mắt: “Trong nhà có khách.”
Người đẹp thái độ lại tốt, các dì cũng không nhao nhao lên nữa, đổi sang lẩm bẩm.
Nhưng người xinh đẹp dễ dàng để lại ấn tượng sâu cho người ta, có người nhận ra: “Ngày hôm qua chính là cô, sao mỗi ngày đều mua nhiều thịt vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-111.html.]
Má ơi, mua nhiều thịt một chút cũng không được. Kiều Vi dắt Nghiêm Tương đi nhanh.
Nghiêm Tương hỏi mẹ: “Mẹ ơi, trong nhà có khách tới chơi sao?”
“Suỵt.” Kiều Vi nháy mắt ra hiệu với Nghiêm Tương: “Mẹ lừa bọn họ thôi. Nhưng thật ra mẹ định rán mỡ.”
Rán tóp mỡ, lọc mỡ, cần nhiều thịt mỡ một chút. Nhưng người ở đây ăn mỡ không ăn nạc, thịt mỡ là thứ tốt, càng cướp ác hơn. Để có thêm một ít thịt mỡ, cô phải mua nhiều hơn.
Mà Nghiêm Tương vốn không biết tóp mỡ là thứ gì.
“Tóm lại là món ngon.”
“Trứng gà rán cũng ngon! Con thích ăn trứng lòng đào!”
Con trai của ai giống người đó, thích ăn trứng lòng đào giống như bố cậu bé vậy.
“Tóp mỡ ăn càng ngon.” Kiều Vi dắt tay cậu bé vung vẩy: “Nào, đi mua rau!”
Trên đường về nhà đi qua bộ phận bán hàng của cung tiêu xã, vốn đã định đi qua, nhưng ánh mắt liếc vào trong hình như nhìn thấy cái gì đó, Kiều Vi đột ngột kéo Nghiêm Tương vào trong.
“Đồng chí, đồng chí, tôi muốn cái kia!” Ánh mắt Kiều Vi tỏa sáng.
Ánh mắt Nghiêm Tương cũng tỏa sáng: “Oa, oa!”